KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 87

anh giật mình chút nào. Không có chỗ cho nỗi đau nhỏ mọn. Anh nghĩ kỹ
lắm rồi. Mãi một lúc, Lucy mới ra mở cửa. Nàng đưa tay dụi mắt, bộ dạng
như mới ngủ dậy.

“Anh muốn gì vậy?” Giọng điệu nàng không chút gì giận dữ. Không

giống như lần trước. “Đêm khuya lắm rồi, Meng.” Nàng đứng phía trong
căn phòng sáng đèn, nhìn anh bối rối, ánh đèn hắt bóng nàng đổ dài lên
người anh.

“Anh vào được không, Lucy? Làm ơn, anh phải nói chuyện với em,” anh

nói thật nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng như ánh tối mờ trên thềm nghỉ nơi anh
đứng. Mềm mại nhẹ nhàng như màn đêm.

Nàng ngập ngừng giây lát, rồi gật đầu. Anh bước vào nhà. Nàng đóng

cửa, rồi ra dấu cho anh ngồi xuống ghế tựa. Mọi giác quan anh như thấm
dần hơi ấm con người tràn ngập trong căn phòng ấm cúng của nàng. Nàng
kéo cái ghế cạnh giường, đối mặt anh. Anh cảm nhận nàng, thật kỹ, bên kia
lớp váy ngủ mỏng manh là hình hài của nàng, cơ thể mỏng manh, sống
động và ngọt ngào của nàng trong cơn ngái ngủ. Giác quan anh đang đáp
lại, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, thế giới mỏng dẹt phẳng lì đến đáng
buồn kia đột ngột căng phồng sự sống. Anh thả cho mọi giác quan cảm
nhận Lucy, căn phòng của nàng, đồ đạc của nàng. Sự nhạt nhẽo suốt một
ngày như biến mất.

“Sao anh tới đây khuya vậy, Meng?”

“Anh xin lỗi, Lucy. Anh chẳng biết gì thời giờ nữa. Khi anh quyết định

tới đây, thì đã trễ như vậy rồi.”

“Anh vẫn buồn cười như thế nhỉ,” nàng bật cười.
“Đúng, chắc là thế đấy,” anh mỉm cười. “Anh đi loanh quanh suốt ngày

như thằng ngốc. Cả ngày cả đêm. Và cả lúc này nữa. Không có em, anh lạc
lối lắm rồi. Tuyệt vọng lắm. Cô đơn tới tuyệt vọng.”

Nàng trở người nhẹ nhàng trên ghế, hài lòng và hạnh phúc, và cảnh giác

vì thấy mình hài lòng và hạnh phúc.

“Thế anh dạo này làm gì? Anh vẫn tới Paradise chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.