KHI TÌNH YÊU ĐẾN LẦN NỮA - Trang 119

chị muốn khiến anh ấy luôn có cảm giác tội lỗi cũng được nhưng phải có
chừng mực thôi chứ.”

“Anh ấy làm sao?”, Diệp Tri Thu ngạc nhiên.

“Viêm phổi cấp, tiêm vài ngày nay mới vừa hết sốt.”

Giọng điệu của cô ta trong điện thoại khác hẳn với biểu hiện bên cạnh

Phạm An Dân trong lần gặp mặt trước. Diệp Tri Thu không buồn để ý, cô
nói: “Nếu như ốm thì có thể để lúc khác, bảo anh ta chú ý nghỉ ngơi, bao
giờ ra viện tôi lại gọi điện thoại hẹn thời gian. Tạm biệt!”.

“Này…”

Diệp Tri Thu tắt điện thoại tiếp tục làm việc, ngay sau đó chừng một

phút, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là số điện thoại đó. Cô bắt máy nói bằng
giọng lạnh lùng: “Cô Phương, tôi đang làm việc, không muốn tiếp tục nghe
điện thoại như thế này nữa”.

“Tôi muốn mời chị ra ngoài nói chuyện. Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa

rồi!”

“Tôi nghĩ chẳng có gì để nói với cô cả, cô ở bệnh viện chăm sóc người

ốm không phải tốt hơn sao?”

“Chị Diệp, làm người đừng ích kỷ quá như vậy, tôi nghi ngờ không

biết có phải chị đã từng yêu An Dân hay không, đừng lãnh đạm như thế,
thậm chí chị còn không đề cập đến việc đi thăm anh ấy sao?”

Diệp Tri Thu thực sự đau đầu, cô nói: “Cô nên cảm ơn tôi ích kỷ như

thế mới đúng chứ? Nếu tôi vừa nghe anh ta bệnh đã vội vàng lao đến bệnh
viện, nắm tay nhìn anh ta, nước mắt rơi mà không nói nên lời thì cô mới
vui à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.