KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 106

DARL

Nó nhanh chóng lên đến con đường mòn, mặc dù khi nó quặt vào con đường

chúng tôi vẫn còn cách nó đến ba trăm yard, bùn bắn tóe lên dưới những móng
guốc chập chờn lóe sáng. Rồi nó lộ ra một chút, ngồi thoải mái và thẳng đứng
trên yên, con ngựa chạy lon ton qua bùn.

Tull đang ở trong lô đất của ông ấy. Ông ấy, giơ bàn tay lên, nhìn chúng tôi.

Chúng tôi đi tới, chiếc xe kêu kẽo kẹt, bùn rào rào trên các bánh xe. Vernon
vẫn còn đứng đó. Ông ấy nhìn Jewel khi nó đi qua, con ngựa di chuyển với
dáng đi nhẹ nhàng, nâng cao đầu gối, cách sau ba trăm yard. Chúng tôi tiếp tục
đi, với chuyển động buồn tẻ, gà gật như trong mơ không đoán được hướng tiến
lên, như thể thời gian chứ không phải không gian đang được thu hẹp lại giữa
chúng tôi và nó.

Nó rẽ ngoặt tại những góc vuông, những dấu hằn bánh xe trong ngày Chủ

nhật vừa qua lúc này đã liền lại: một rãnh đỏ, mềm mại uốn cong vào rừng
thông; một tấm biển tên màu trắng với những chữ đã bạc màu: Nhà thờ New
Hope. 3 mi. Nó tiến lên như một bàn tay bất động nâng lên bên trên cảnh u sầu
sâu xa của đại dương; phía bên ngoài con đường màu đỏ nằm như một chiếc
nan hoa mà Addie Bundren là cái vành của nó. Nó đi qua, trống rỗng, không
còn vết hằn, tấm bảng màu trắng quay đi điều thông báo mờ nhạt và lặng lẽ của
nó. Cash im lặng nhìn xuống con đường, cái đầu anh quay đi khi chúng tôi đi
qua nó như đầu một con cú, nét mặt anh điềm tĩnh. Bố nhìn thẳng phía trước,
gù gù. Dewey Dell cũng nhìn con đường, rồi nó quay lại nhìn tôi, đôi mắt nó
cảnh giác và chối cãi, không giống với câu hỏi trong mắt Cash, trong một
thoáng nung nấu. Tấm bảng tên bị vượt qua, con đường liền không vết hằn tiến
lên. Rồi Dewey Dell quay đầu lại. Chiếc xe kẽo kẹt đi lên.

Cash nhổ lên bánh xe. “Chỉ vài ngày nữa là sẽ bốc mùi,” anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.