KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 107

“Anh có thể nói với Jewel điều đó,” tôi nói.

Lúc này nó ngồi yên trên lưng ngựa, thẳng lưng, nhìn chúng tôi, không im

lìm hơn cái bảng tên thổ lộ những thông tin mờ nhạt đối diện với nó.

“Nó đặt không cân thế này không thể đi được xa đâu.” Cash nói.

“Hãy nói với nó cả điều đó nữa,” tôi nói. Chiếc xe kẽo kẹt đi lên.

Đi thêm một dặm nữa nó vượt chúng tôi; con ngựa, cong cổ, được gò cương

chuyển sang đi bước một. Nó ngồi hờ hững trên yên ngựa, điềm tĩnh, lưng
thẳng, mặt trơ như gỗ, chiếc mũ rách lật về phía sau một góc vênh vang. Nó
vượt chúng tôi một cách nhanh chóng, không nhìn lại chúng tôi, con ngựa lao
lên, những móng guốc của nó rít lên trong bùn. Một cục bùn văng lại, dính bộp
vào cái hòm. Cash nhoài người lên lấy một dụng cụ từ trong hộp đồ nghề của
anh và cẩn thận gạt nó đi. Khi con đường đi qua Whiteleaf, những cây liễu ngả
ra gần sát, anh bẻ một cành và lấy những chiếc lá ướt cọ sạch vết bẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.