KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 109

SAMSON

Lúc ấy là ngay trước giờ mặt trời lặn. Chúng tôi đang ngồi trước cổng thì

chiếc xe chạy đến trên đường với năm người nhà họ trong đó và một cưỡi trên
con ngựa phía sau. Một người trong bọn họ giơ tay lên, nhưng họ tiếp tục chạy
qua nhà kho mà không dừng lại.

“Ai đó?” MacCallum nói: tôi không thể nghĩ ra tên của nó: đứa con sinh đôi

của Rafe; nó là đứa đó.

“Đó là Bundren, dưới New Hope xa,” Quick nói. “Có một con ngựa nhà

Snope mà thằng Jewel đang cưỡi.”

“Tôi không biết còn có một con ngựa ấy nữa đấy,” MacCallum nói. “Tôi

nghĩ bọn các ông dưới ấy cuối cùng cũng đã xoay sở giúp được họ.”

“Cố gắng và đã kiếm được con ngựa ấy,” Quick nói. Chiếc xe ngựa chạy

qua.

“Tôi cá cha Lon không bao giờ cho nó con ngựa đó,” tôi nói.

“Không,” Quick nói. “Cha bán cho nó con ngựa ấy” Chiếc xe tiếp tục chạy.

“Chắc họ chưa nghe nói về chiếc cầu,” ông ta nói.

“Dù sao thì họ sẽ làm gì ở đó?” MacCallum nói.

“Nghỉ lấy một ngày kể từ khi họ đưa bà vợ ông ấy đi chôn, tôi đoán thế,”

Quick nói. “Thẳng tiến đến thành phố, trong khi chiếc cầu của Tull cũng bị
cuốn đi rồi. Tôi tự hỏi hay là họ chưa nghe nói về chiếc cầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.