KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 105

ANSE

Tôi bảo nó hãy vì lòng kính trọng đối với người mẹ đã chết của nó đừng có

đưa con ngựa đi theo, vì như thế coi không tiện, nó ngồi vênh vang trên cái con
vật làm xiếc chết tiệt ấy và bà ấy muốn tất cả chúng tôi ngồi trong xe ngựa với
bà ấy vốn từ máu thịt của bà ấy mà ra nhưng chúng tôi vừa ra khỏi con đường
nhỏ nhà Tull thì thằng Darl bắt đầu cười. Nó ngồi đằng sau ở chỗ ngồi trên tấm
ván sàn với Cash, mẹ nó chết nằm trong quan tài phía dưới chân nó, thế mà
cười. Không biết đã bao nhiêu lần tôi đã bảo nó làm những cái chuyện như thế
bà con họ hàng lối xóm người ta nói cho. Tôi nói tôi đã để ý xem người ta nói
những gì về máu mủ tôi, cho dù anh không nói, cho dù tôi đã nuôi một lũ con
trai chết tiệt như thế, và khi anh sửa chúng người ta có thể nói về anh những
chuyện như thế, đấy là nghĩ về mẹ mày, không phải tao, tôi bảo thế; tao là đàn
ông và tao có thể chịu được; đây là nói về đàn bà, mẹ mày và con em mày mà
mày phải nên chăm sóc, và tôi quay lại và nhìn nó, nó vẫn đang cười.

“Tao không mong chờ mày phải kính trọng tao” tôi nói “nhưng là với chính

mẹ của mày còn chưa lạnh trong quan tài đó.”

“Đằng kia,” Cash nói, hất đầu về phía con đường nhỏ. Con ngựa vẫn còn là

một vật nhỏ xinh xinh phía xa, đang chạy đến bằng những bước đẹp, nhưng
không cần phải ai nói tôi cũng biết đó là ai. Tôi chỉ nhìn lại thằng Darl đang
ngồi đó mà cười.

“Tôi đã làm hết sức.” Tôi nói. “Tôi đã cố gắng làm như bà ấy mong muốn.

Chúa sẽ tha tội cho tôi và tha thứ cho hạnh kiểm của chúng, những kẻ mà Chúa
đã gửi xuống cho tôi.” Và thằng Darl ngồi trên cỗ ván ngay bên trên nơi bà ấy
nằm, cười mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.