KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 189

“Tao nghĩ mày nên kéo nó,”Cash nói.

Darl kéo mạnh dây thừng. Răng anh Cash nhe ra.

“Anh đau à?”Darl hỏi.

“Không, anh không đau đâu,” Cash nói.

“Anh có muốn bố cho xe đi chậm hơn?” Dash nói.

“Không,” Cash nói. “Không có thời gian để đủng đỉnh đâu. Anh không đau

đâu mà.”

“Chúng ta phải tìm ít thuốc uống ở Mottson,” bố nói. “Tao nghĩ chúng ta

nhất định phải...”

“Bảo bố tiếp tục đi.” Cash nói. Chúng tôi tiếp tục đi. Dewey Dell ngả người

ra sau và lau mặt cho anh Cash. Cash là anh tôi. Nhưng mẹ Jewel là một con
ngựa. Mẹ tôi là một con cá. Darl bảo khi chúng tôi xuống nước lần nữa, tôi có
thể thấy bà ấy và Dewy Dell bảo, Bà ấy nằm trong hòm, làm thế nào bà ấy ra
được? Bà ấy ra qua những cái lỗ tôi đã khoan, chui vào nước, tôi nói và khi
chúng tôi xuống nước lần nữa, tôi sẽ thấy bà ấy. Mẹ tôi không ở trong cái hòm
đó. Mẹ tôi không có mùi như thế. Mẹ tôi là một con cá.

“Những cái bánh ấy sẽ trông rất đẹp khi chúng ta đến Jefferson” Darl nói.

Dewey Dell không nhìn quanh.

“Mày cố gắng mà bán chúng ở Mottson,” Darl nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.