KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 191

MOSELEY

Tôi tình cờ nhìn lên và thấy cô ta ở bên ngoài cửa sổ, nhòm vào. Không sát

cửa kính và không nhìn nhất định vào một vật gì, chỉ đứng đó với đầu quay
hướng này và mắt nhìn tôi và hơi chớp chớp, như thể cô đang chờ một dấu
hiệu. Khi tôi ngẩng lên lần nữa thì cô ấy đang bước vào qua cửa.

Cô ta dường như lúng búng điều gì ở chỗ bình phong, rồi bước vào. Cô ta

đội một chiếc mũ rơm vành cứng và ôm một bọc gói bằng giấy báo: tôi nghĩ cô
ta có nhiều lắm là hai lăm xu hay một đô la là cùng, và sau khi cô ta đứng
quanh quẩn đó một hồi, có lẽ cô ta sẽ mua một chiếc lược rẻ tiền hay một chai
nước rửa mặt, bởi vậy trong khoảng một phút tôi không động gì đến cô, trừ
nhận xét rằng cô ta đẹp một cách rầu rĩ và lúng túng ngượng nghịu, và rằng sau
khi cô mua bất cứ thứ gì mà cuối cùng cô đã quyết định, trông cô sẽ đẹp hơn
nhiều trong chiếc váy bằng vải bông kẻ và nước da của chính cô. Hoặc hỏi cô
muốn gì. Tôi biết rằng cô ta đã quyết định trước khi bước vào. Nhưng phải để
cho người ta có thời gian trấn tĩnh. Bởi vậy tôi tiếp tục việc đang làm, tính cứ
để Albert ra phục vụ cô ta. Cậu này đang lúi húi chỗ vòi nước bỗng dừng tay
và đến nói với tôi.

“Cô gái kia,” cậu ta nói. “Ông nên ra xem cô ta cần gì.”

“Thế cô ta muốn gì?”

“Tôi không biết. Tôi không thể hỏi được điều gì từ cô ấy. Ông nên hỏi cô

ấy.”

Bởi vậy tôi đi vòng ra góc nhà. Tôi thấy cô ta đi chân đất, đứng thoải mái

trên những bàn chân bẹt trên nền nhà, như thể cô vẫn quen đứng như thế. Cô ta
nhìn tôi, căng thẳng, tay cầm bọc; tôi thấy cô ta có một cặp mắt đen láy như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.