KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 193

“Ồ,” tôi nói. “Có thế thôi à?” Tôi nghĩ có lẽ cô ta trẻ hơn bề ngoài của cô, và

lần có kinh đầu tiên đã làm cô ta sợ, hay là nó hơi bất thường thế nào đó như
thường thấy ở những cô gái trẻ. “Mẹ cô đâu? Cô có mẹ không?”

“Bà ấy ở ngoài xe đàng kia,” cô ta nói.

“Sao không nói với bà ấy trước khi cô định uống bất kỳ thứ thuốc gì. Bất cứ

người phụ nữ nào cũng sẵn sàng chỉ dẫn cho cô.” Cô ta nhìn tôi, và tôi nhìn lại
cô và hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy,” cô ta nói.

“Ồ, tôi nghĩ có lẽ cô...” Cô ta vẫn nhìn tôi. Nhưng lúc đó, trong đôi mắt ấy

tất cả trông như không có tuổi và cũng đã biết hết mọi sự đời. “Cô có đều, hay
không đều lắm?”

Cô ta không nhìn tôi nữa nhưng không nhúc nhích. “Vâng.” Cô nói. “Vâng,

có lẽ thế.”

“Vâng cái gì?” tôi nói. “Cô không hiểu à?” Đây là một tội lỗi và sự nhục

nhã, nhưng dù sao, họ đã mua nó từ ai đó. Cô ta đứng đó, không nhìn tôi. “Cô
cần một thứ gì để nó hết?” Tôi nói. “Có phải thế không?”

“Không,” cô ta nói. “Là cái đó. Nó đã hết rồi.”

“Sao, cái gì?” cô ta hơi cúi mặt xuống một chút, im lìm, như thể tất cả họ

đều làm thế trong quan hệ với đàn ông khiến anh ta chẳng biết sét đánh đến từ
phương nào. “Cô chưa có chồng, đúng không?”

“Chưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.