KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 45

Rồi lại còn thằng Darl nữa. Họ bảo tôi ngăn nó đừng làm. Không phải là tôi

sợ việc, tôi luôn luôn làm lụng để cả nhà có cái ăn và chỗ ở, họ cản tôi chỉ vì
nó có ý định làm việc riêng của nó, chỉ vì lúc nào trong mắt nó cũng chỉ thấy
đất và cát. Tôi bảo bọn họ, nó ổn thôi, lúc đầu, với đôi mắt đầy những đất cát,
bởi vì khi đó đất đai nằm trải dọc, và mắt nó vẫn đầy đất cát, trước đây nó
không phải như thế cho đến khi có con đường quỷ quái ấy đến và xoay bãi đất
ấy trải ngang ra, và mắt nó vẫn chỉ đầy đất và cát, họ bắt đầu dọa tôi về nó, cố
gắng dùng luật để trói chân trói tay tôi.

Bắt tôi phải trả giá cho nó. Bà ấy vẫn khỏe mạnh tráng kiện như người đàn

bà trước đây, nếu không có con đường chết tiệt ấy. Vừa mới nằm xuống, nghỉ
ngơi trên chiếc giường riêng của bà ấy, chẳng hỏi han gì. “Bà ốm à, Addie?”
tôi hỏi.

“Tôi không ốm.” Bà ấy nói.

“Bà nằm xuống mà nghỉ đi” tôi nói. “Tôi biết bà không ốm. Bà chỉ mệt thôi.

Bà nằm nghỉ đi.”

“Tôi không ốm,” bà ấy nói. “Tôi sẽ dậy.”

“Nằm yên và nghỉ đi.” Tôi nói “Bà chỉ mệt thôi. Chỉ đến mai là bà có thể

dậy được.” Và bà ấy nằm đó, mạnh khỏe tráng kiện như người đàn bà trước
đây, nếu không có con đường ấy.

“Tôi không bao giờ cho mời ông,” tôi nói. “Tôi có ông làm chứng tôi chưa

bao giờ cho mời ông.”

“Tôi biết ông không cho mời,” Peabody nói. “Tôi tin chắc thế. Bà ấy đâu?”

“Bà ấy đang nằm,” tôi nói “Bà ấy chỉ hơi mệt một tí, nhưng bà ấy sẽ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.