KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 48

DARL

Tuần này nó đã ở trong thị trấn: cái gáy nó được xén tỉa gọn ghẽ, với một

đường viền trắng giữa tóc và làn da cháy nắng giống như một cái khớp xương
trắng. Nó không một lần ngoái nhìn lại.

“Jewel” Tôi nói. Chạy ngược về phía sau, con đường như một đường hầm

giữa hai cặp tai la nhấp nhô và mất hút dưới chiếc xe như thể nó là một dải ruy
băng và trục trước của xe là cái ống suốt. “Mày có biết mẹ sắp chết không,
Jewel?”

Cần có hai người để tạo ra mày, và bây giờ một người đang chết. Thế giới

kết thúc như thế đấy.

Tôi bảo Dewey Dell: “Mày muốn mẹ chết để mày có thể lên thành phố: điều

ấy đúng không?” Nó sẽ không nói ra cái điều cả hai chúng tôi đều biết. “Lý do
mày không nói ra là, khi mày nói nó ra, dù chỉ nói riêng với mày, thì mày cũng
biết điều đó là thật. Đúng thế không? Nhưng bây giờ mày biết điều đó là thật.
Tại sao mày không nói, cho dù nói với chính mày?” Nó sẽ không nói. Nó chỉ
hỏi đi hỏi lại Anh định nói với bố à? Anh định giết anh ấy à? “Mày không thể
tin điều ấy là thật bởi vì mày không thể tin rằng con Dewey Dell, cái con
Dewey Dell Bundren ấy, có thể gặp chuyện xui xẻo như thế: có phải không?

Mặt trời, còn một tiếng ở trên đường chân trời, như một quả trứng đỏ như

máu treo lơ lửng bên trên những đám mây tích, ánh sáng chuyển sang đỏ ối
màu đồng: trong mắt là điềm gở, trong mũi đầy mùi lưu huỳnh: mùi của sét.
Khi ông Peabody đến, họ sẽ phải dùng dây thừng. Ông ấy ruột mèo ăn toàn rau
xanh. Họ sẽ kéo ông ấy lên bằng dây thừng như một quả bóng bay trong bầu
không khí sặc mùi lưu huỳnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.