KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 87

TULL

Khi tôi quay lại đã là mười giờ, đôi la của Peabody đã được buộc vào đuôi

xe. Chúng đã kéo chiếc xe ngựa bốn bánh từ chỗ Quick thấy nó nằm lật chỏng
gọng trên bờ mương cách dòng suối khoảng một dặm. Nó bị kéo ra khỏi con
đường bên dòng suối, và ở đó đã có khoảng một chục chiếc xe rồi. Chính
Quick đã tìm thấy nó. Nó bảo nước sông lên cao và vẫn còn lên nữa. Nó bảo
nước đã ngập vạch mốc mực nước cao nhất trên chân cầu mà nó từng nhìn
thấy. “Cây cầu sẽ không trụ nổi với nước lớn như thế,” tôi nói. “Đã có ai báo
điều ấy cho Anse chưa?”

“Tôi đã bảo ông ấy rồi,” Quick nói. “Ông ấy nói ông ấy nghĩ mấy thằng đó

đã nghe và rỡ hàng xuống và lúc này đang trên đường về. Ông ấy nói chúng
không thể chở đầy mà đi qua được.”

“Tốt hơn hết là ông ấy đưa bà ấy đi chôn ở New Hope,” Armstid nói. “Chiếc

cầu này cũ lắm. Tôi sẽ không làm trò khỉ với nó đâu.”

“Đầu óc ông ta để cả vào việc đưa bà ấy về Jefferson,” Quick nói.

“Thế thì ông ấy nên đến đó càng sớm càng tốt,” Armstid nói.

Anse gặp chúng tôi ở cửa. Ông ta đã cạo râu, nhưng không sạch. Trên quai

hàm ông ta có một vết xước dài, và ông ta mặc chiếc quần ngày Chủ nhật và
một chiếc áo sơ mi trắng với cổ áo cài khuy. Nó trùm lên trên cái bướu của ông
ta, khiến trông nó to hơn bao giờ hết, giống như một chiếc áo sơ mi trắng sẽ
như vậy, và mặt ông ta trông cũng khác. Ông ta nhìn mọi người, có vẻ đắc ý,
nét mặt ông bi thảm và điềm tĩnh, bắt tay chúng tôi khi chúng tôi bước vào
cổng và lê những đôi giày, hơi cứng nhắc trong những bộ quần áo ngày Chủ
nhật của chúng tôi, những bộ quần áo ngày Chủ nhật sột soạt, không nhìn
thẳng ông ta khi ông ta gặp chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.