KHỈ VÀ HỔ - Trang 116

- Được rồi. Ông có nhìn thấy xác của cô ấy không?
- Tôi không thể nhìn được, thưa ngài! Không bao giờ! Tôi muốn cô ấy là

cô ấy, mãi mãi như vậy... như vậy... Ông Minh bảo tôi giúp ông ta và người
hầu già đặt cô ấy vào trong này... quan tài này, tôi, nhưng tôi không thể, rất
đau khổ. Đầu tiên là những tên cướp, và sau đó sự đột ngột này...

- Dù sao ông cũng sẽ phải giúp ta nhấc nắp quan tài ra ngay bây giờ!
Quan tòa nới lỏng chỗ cuối dải giấy, sau đó giật nó ra.
- Ông nhấc đầu kia! Ông ra lệnh. - Sau đó chúng ta sẽ đặt nó xuống sàn

nhà.

Họ cùng nhau nâng cái nắp lên.
Bỗng người quản gia thả tay ra. Cái nắp rơi trở lại, che một nửa trên quan

tài. Quan tòa vội giữ chặt để ngăn nó rơi xuống sàn nhà.

- Đó không phải là Kì Nhu! Người quản gia rít lên. - Đó là Thúy Cúc!
- Im đi! Quan tòa hét lên. Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái

trong quan tài. Đó là một vẻ đẹp kiểu mộc mạc, kể cả khi đã chết. Đôi lông
mày đen và cong trên mí mắt đã tái nhợt của đôi mắt khép kín, đôi má tròn có
lúm đồng tiền cùng khuôn miệng đầy đặn. Điều đó không giống với bức chân
dung của Kì Nhu.

- Chúng ta hãy đặt thật nhẹ nhàng cái nắp xuống sàn nhà. Ông nói với

người quản lý đang lặng lẽ run rẩy.

Sau khi đã để cái nắp nặng xuống sàn nhà, quan tòa lấy đèn lồng và soi

nó vào một góc của chiếc quan tài. Ông trầm ngâm nhìn chiếc áo dài màu
trắng. Đó là chiếc áo bằng lụa tốt, với hình thêu hoa mận. Cái xác đã được
buộc bằng thắt lưng cẩn thận vào đáy cái hòm rộng. Hai cánh tay cứng đờ đặt
dọc hai bên cơ thể.

- Chiếc áo là của cô Kì Nhu. Quan tòa nhận xét.
- Đúng vậy, thưa ngài. Nhưng thưa Đại Nhân đó là Thúy Cúc! Có chuyện

gì đã xảy ra với tiểu thư Kì Nhu?

- Chúng ta sẽ biết điều đó. Trước tiên ta phải kiểm tra xác chết này đã.

Ông hãy đợi bên ngoài, trong đại sảnh. Đừng thắp nến, ta không muốn bất cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.