KHỈ VÀ HỔ - Trang 119

lại cao dần lên trên. Bước ra ngoài ban công một lần nữa, ông nhìn kĩ các kệ
đặt hoa ở đầu bên trái. Liệu có thể có một lối đi lên đó không nhỉ? Người ta
có thể dễ dàng nhận thấy giá để hoa trông giống như một cầu thang vậy.

Ông thử đặt chân lên kệ thấp nhất. Nó có vẻ quá mong manh để chịu

được sức nặng của ông, nhưng có lẽ nó hoàn toàn chịu được một cô gái nhẹ.
Ông lấy từ bên trong chiếc ghế gỗ mun cạnh bàn nhạc, và đặt nó cạnh giá để
hoa. Tấm chạm khắc giờ đã trở nên gần hơn rất nhiều. Ông sờ vào cạnh của
một trong những kệ đặt hoa ở bên trên, và phát hiện ra có thể di chuyển nó
sang một chút. Khi đẩy mạnh hơn, tấm bảng trượt mở ra. Ánh sáng từ chiếc
đèn lồng của ông chiếu thẳng vào khuôn mặt sợ hãi, nhợt nhạt của một cô gái
đang co người trong bóng tối.

- Cô tốt hơn nên đi xuống, tiểu thư Minh. Quan tòa nói một cách khô

khan. - Cô không cần phải sợ, ta là một khách mời của cha cô. Xuống đây,
hãy để ta giúp cô.

Nhưng cô không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Cô đặt chân xuống kệ trên

cùng của giá cây cảnh và nhẹ nhàng đi xuống. Kéo chặt chiếc áo dài màu
xanh phủ đầy bụi vào người, cô liếc nhanh ra sườn núi, nơi ngọn lửa của
băng cướp đã bốc cháy rất cao. Rồi cô lặng lẽ đi vào bên trong.

Quan tòa ra hiệu cô ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn, rồi tự ngồi xuống đối

diện với cô, trên chiếc ghế của bàn nhạc, mà ông vừa kéo lại vào bên trong.
Vừa vuốt bộ râu dài, ông quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái. Cô đã
không thay đổi nhiều trong ba năm qua. Ông một lần nữa hết sức ngạc nhiên
trước khả năng của họa sĩ, ông ta đã vẽ giống thật gần như hoàn hảo. Và tư
thế từ thắt lưng trở lên đã được tạo dáng khá khéo léo. Nó đã che đi cái lưng
gù gần như một cục bướu, và một sự thực là đầu của cô có một chút quá lớn
so với cơ thể yếu đuối nhỏ bé. Cuối cùng ông nói:

- Ta đã được bảo rằng cô đã chết vì một cơn đau tim, tiểu thư Minh. Cha

mẹ già của cô đang để tang cho cô. Nhưng thực tế, Thúy Cúc mới là người đã
chết trong căn phòng này. Cô ấy đã bị giết. Ông dừng lại. Khi cô ta vẫn im
lặng, ông lại tiếp tục: - Ta là một quan tòa từ một huyện trên phía bắc. Tất
nhiên nơi này không thuộc lãnh thổ của ta, nhưng vì lúc này nó đã hoàn toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.