KHỈ VÀ HỔ - Trang 47

- Trời ơi, đó là ông ấy! - Giang hét lên.
Quan tòa Địch khoanh tay lan tỏa trong tay áo rộng của mình. Ông nói

gay gắt:

- Phải, đó là xác chết của ông già mà ngươi đã tàn nhẫn giết chết.
Tên côn đồ thốt lên một chuỗi lời chửi thề. Người lính bên phải đánh vào

đầu hắn bằng cái dùi nặng.

- Khai đi! - Anh ta quát hắn. Cú đánh dường như không làm ảnh hưởng

nhiều đến tên to lớn. Hắn chỉ lắc đầu, sau đó hét lên:

- Tôi không giết ông ấy! Lão già ngu ngốc vẫn còn sống khi lão rời nhà

trọ đêm qua!

- Hắn là ai?
- Một kẻ ngốc giàu có, tên là Trần Mậu Tài. Sở hữu một nhà thuốc lớn, ở

kinh đô.

- Một kẻ buôn thuốc giàu có sao? Ông ta kinh doanh với ngươi cái gì?
- Hắn ta đã đi với em gái của tôi, con dê già ngớ ngẩn! Hắn muốn gia

nhập với chúng tôi!

- Đừng cố thêm vào những lời nói dối ngu ngốc với ta, anh bạn! - Quan

tòa Địch lạnh lùng nói. Người lính lại đánh vào đầu Giang Kiều, nhưng mà
hắn né một cách chuyên nghiệp và buột miệng:

- Đó là sự thật, tôi thề đấy! Hắn ta điên lên vì em gái tôi! Thậm chí còn

muốn trả tiền để được phép tham gia với chúng tôi! Nhưng em gái tôi, con
điếm ngớ ngẩn, nó không lấy một đồng của lão ấy. Nhìn những rắc rối con
điếm cứng đầu đã gây ra cho chúng tôi lúc này đi! Một vụ giết người!

Quan tòa Địch vuốt lại bộ râu dài của mình. Con người này là một kẻ vũ

phu thô kệch, nhưng lời nói của gã mang dấu ấn của sự thật. Giang Kiều giải
thích sự im lặng của mình như một dấu hiệu của sự nghi ngờ, và tiếp tục bằng
một giọng rên rỉ:

- Tôi và người bạn của tôi, chúng tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như

giết người, trời cao có mắt! Có lẽ chúng tôi đã ăn cắp một con gà lạc đường
hoặc một con lợn ở đâu đó, hoặc vay một số tiền từ một khách du lịch trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.