KHỈ VÀ HỔ - Trang 57

hôm sau ông chắc chắn chỉ có duy nhất một chuỗi tiền đồng trong túi. Tôi có
thể có một tách trà không?

Quan tòa Địch đưa một dấu hiệu cho mệnh phụ. Bà rót cho cô gái một

chén, nhưng khuôn mặt khó chịu của bà ta cho thấy rõ ràng rằng bà ta không
đồng ý về việc vi phạm các quy định với tù nhân. Quan tòa không để ý, vì
ông đang nhìn Tào Can. Tào Can gật đầu. Họ đã đúng. Sau khi cô gái đã
uống một vài ngụm, quan tòa Địch hỏi:

- Ai đã cung cấp cho ông Trần những thỏi vàng đó?
Cô nhún đôi vai vừa vặn.
- Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều về bản thân mình, nhưng chưa bao giờ

nói một lời nào về kinh doanh, và tôi chưa bao giờ hỏi ông. Tại sao tôi phải
làm thế? Ngày đầu tiên chúng tôi ở đây, ông nói với anh tôi ông phải gặp một
người có một cửa hàng ở khu chợ. - Ta tưởng ông chưa bao giờ đến Hàn
Nguyên trước đây? Anh tôi hỏi. - Tôi chưa đến. Lão Trần nói. - Nhưng tôi có
vài người bạn!

- Cô thấy ông Trần lần cuối khi nào?
- Đêm hôm qua, ngay trước bữa tối. Ông ra ngoài và không quay lại.

Chắc ông ấy đã thỏa mãn rồi, tôi đoán ông ấy đã trở về kinh đô. Đó là quyền
của ông ấy, ông ấy là người tự do mà, phải không? Nhưng đáng lẽ ông ấy
phải biết là không cần phải cố gắng lừa dối tôi. Ông ấy thậm chí còn ra ngoài
đêm qua và nói với tôi rằng ông ấy định tham gia băng nhóm của chúng tôi,
vì vậy cần phải nói chuyện, và làm lễ tuyên thệ. Tại sao không cho tôi biết
ngay rằng đã rời bỏ chúng tôi? Tôi đã nhớ ông ta một chút, nhưng không quá
nhiều. Một cô gái trẻ như tôi có thể sống mà không cần một ông chú, phải
không?

- Tốt lắm. Ông ta nói ông ta sẽ đi đâu?
- Ồ, ông ấy đã nói với một nụ cười bí ẩn rằng ông sẽ có một vết thương

trong ngôi nhà mà người bạn ông đã nhìn thấy chúng tôi ngày đầu tiên ở đây.
Và tôi đã tin sái cổ!

Quan tòa Địch đặt chiếc nhẫn ngọc lục bảo lên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.