KHỈ VÀ HỔ - Trang 7

Một lần nữa những chiếc lá lại sột soạt. Giờ chú vượn khác lại đến. Nó di

chuyển từ từ, chỉ sử dụng một cánh tay dài và bàn tay giống như cái chân của
mình. Nó cầm theo một vật nhỏ trong tay trái. Con vượn dừng lại phía trước
thư viện, và ngồi trên một cành cây thấp hơn, liếc một cái nhìn tò mò vào vị
quan tòa từ đôi mắt nâu tròn của mình. Quan tòa Địch đã thấy thứ con vật
nắm trong tay trái: đó là một chiếc nhẫn vàng với một viên đá màu xanh lá
cây lấp lánh lớn. Ông biết rằng loài vượn thường chộp lấy các đồ vật nhỏ mà
chúng yêu thích, nhưng sự quan tâm của chúng rất ngắn ngủi, đặc biệt là nếu
chúng nhận ra chúng không thể ăn những thứ chúng giật được. Nếu ông
không thể làm cho con vượn đánh rơi chiếc nhẫn ngay và ở đó, nó sẽ ném đi
một nơi nào đó trong rừng, và chủ sở hữu sẽ không bao giờ tìm lại được nó.

Vì quan tòa không có trái cây trong tay để đánh lạc hướng sự chú ý của

con vượn khỏi chiếc nhẫn, ông nhanh chóng lấy cái mồi lửa của mình từ tay
áo và bắt đầu đặt nó lên bàn trà, cẩn thận quan sát và dò vào từng hành động
của nó. Ông thấy qua khóe mắt rằng con vượn đang nhìn mình. Chẳng mấy
chốc nó đã thả rơi chiếc nhẫn, đu mình xuống đến cành thấp nhất và đánh đu
ở đó với cánh tay dài ngoằn ngoèo, theo dõi mọi cử chỉ của Quan tòa Địch
với sự quan tâm thích thú. Quan tòa thấy có một vài cọng rơm dính vào bộ
lông màu đen của nó. Ông không thể giữ sự chú ý của con vật hiếu động lâu
hơn được. Con vượn kêu lên một tiếng thân thiện "Wak Wak!". Sau đó di
chuyển lên trên một cành cao hơn, và biến mất trong những chiếc lá màu
xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.