KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 167

KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG

Nguyễn Văn Học

www.dtv-ebook.com

Chương 14

Kiêu không biết gã đầu trọc tên Ngõa lại đến tìm mẹ nuôi. Điều đó

làm bà Hát đau khổ. Với bà, giờ đây gã đàn ông đó như một con bệnh cần
tránh xa. Nhưng càng muốn tránh xa thì con bệnh đó càng bổ tới. Kiêu nhủ
nếu bắt được sẽ cho gã nhát dao.

Bà Hát ốm đến nỗi không muốn nhấc mình ra khỏi giường. Tâm trạng

bà đang rơi vào hoảng loạn, đầu óc bà ám ảnh quá khứ khổ đau, ruột gan
như bị thiêu cháy, giấc ngủ đầy ác mộng. Những bất lợi đổ ập xuống thân
thể bà. Giò phong lan héo rũ, nó được ném ra góc sân từ hôm trước. Trong
phòng tranh ngổn ngang mấy bức phông đổ đè lên nhau. Bà Hát đã quên,
không còn hứng thú hành hạ hai con rùa đến nỗi, con tên Ngõa hôm bà ấn
vào cái hộp giấy để giấu người đàn ông đó đến nay vẫn chưa được lôi ra.
Chú rùa bị bức bách ngoi ngoi cái cổ.

Kiêu đi học về, thấy mẹ nuôi khóc, như vừa trải qua một trận sợ hãi

khủng khiếp, cậu con hỏi, bà nói:

- Tên hói đó lại đến, hắn không để cho mẹ yên. Mẹ sợ lắm, mẹ không

muốn nhìn thấy hắn, mẹ muốn có con bảo vệ mẹ.

- Vâng - Kiêu thưa - con sẽ ở bên mẹ, nếu hắn đến con sẽ chém.

Những ngày này Kiêu phải tự đi chợ, về nhà nấu cơm, bưng đến cho

mẹ, cậu đề nghị đưa mẹ đi bệnh viện nhưng bà từ chối. Bà bảo rất sợ bệnh
viện, mùi mẽ ở bệnh viện khó chịu. Cái màu trắng toát khăn tang ở bệnh
viện rất đáng kinh. Bà còn nói bệnh của bà là tâm bệnh, tâm bệnh phải chữa
bằng cách khác chứ không phải thuốc. Kiêu không ngờ một người mạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.