KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 112

mẹ được thấy mình có chút hạnh phúc. Chuyện đến quá bất ngờ. Kiêu lúc
này như một chú nhộng. Cậu chằm chằm nhìn bà và quên rằng mình đang
trần truồng. Bà Hát không ngừng tỏ ra mình là người đang nài van: Con
đừng giận mẹ nhé. Đừng giận mẹ. Con giận thì mẹ sẽ chết mất. Thế này đi,
hãy từ từ suy nghĩ, mẹ cho con thời gian. Con cứ việc nghĩ kỹ và nói có
hoặc không. Mẹ sẽ không giận con đâu. Nghe đến đây thì Kiêu lấy áo che
thân. Cậu tỏ vẻ sợ hãi. Bà nói lạ quá. Bà làm cậu sợ. Chưa ai nói với cậu
thế. Cậu cũng chẳng ngờ là một người đàn bà như mẹ lại nói ra chuyện này.
Đầu óc xảy ra rất nhiều hoài nghi, xáo trộn. Trong óc có rất nhiều tiếng
đinh đinh như tiếng người ta đập búa. Cậu không nói được, cậu dựa lưng
vào tường và hai tay giữ chặt, quấn áo ngang thắt lưng. Bà Hát nói: Con
đừng sợ mà, mẹ sẽ ra ngay đây, ra ngay đây, con cứ suy nghĩ đi. Mẹ biết là
không nên làm con sợ lúc này, nhưng mẹ đã... mẹ xin lỗi.

Tiếng lòng hay tiếng mưa lách tách rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.