KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 131

KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG

Nguyễn Văn Học

www.dtv-ebook.com

Chương 11

Mẹ đã đi rồi, và một điều dễ nhận thấy là mặt mẹ rất buồn. Khi nhận

ra điều ấy thì Kiêu chẳng thể nào vui được. Kiêu mê man với hình ảnh khổ
sở của mẹ khi phải thốt lên những lời lẽ đó. “Có lẽ mình đã lầm. Mình
không nên làm mẹ quá khó xử như thế. Mình mang ơn mẹ”, Kiêu nghĩ, suýt
nữa cậu quên mất là Hoằng đang tắm trong nhà tắm.

Mấy phút trước, Hoằng nói nóng quá. Hai ngày qua chưa để người

chạm nước, cô muốn tắm. Cậu nói: Cứ tự nhiên, thế là chẳng cần khách
sáo, cô tự động đi vào xả nước. Đến khi cậu nghe thấy Hoằng thốt lên
“sướng quá” thì cậu sực tỉnh.

- Đang nghĩ gì thế Kiêu?

- À không, tớ chỉ thấy hơi mệt thôi.

- Được rồi, cậu mệt thì cứ nghỉ đi. Lát nữa tớ sẽ tự đi chợ, mua cái gì

đó về nấu cho cậu ăn. Thử tài của tớ xem thế nào nhé. Tớ cũng muốn thử
cái “vương quốc bếp” của mẹ mà cậu vẫn ca ngợi nó như thế nào.

- Tuyệt đấy, tớ đợi nhé. Hy vọng Hoằng điều khiển được vương quốc

bếp như mẹ tớ đã điều khiển. Căn nhà sẽ dậy mùi thơm cho mà xem.

- Nhất định thế.

Kiêu ngồi bần thần bên bức tranh của mẹ. Ngoài kia, Hoằng đang

dùng chiếc máy sấy tóc, hơi nó phả ra làm tung bay tóc cô. Điệu bộ của cô
không có chút phiền muộn nào, rất bình thản, tự nhiên và gần gũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.