KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 173

vào nhau, hai dòng nước mắt trộn vào nhau. Hai con rùa trong tay bà lỏng
dần. Kiêu đỡ bà đứng dậy, rùa rơi bịch xuống, nhân đó Kiêu dùng chân hất
cả hai rơi tõm xuống hồ Ba Mẫu, bà Hát nghe thấy nhưng mặc, con trai đã
ôm lấy người bà và vẫn không thôi khóc. Mặc kệ bà bước theo con trai,
phải mặc nó thôi. Cứ nên để chúng ở dưới đó. Đúng rồi, hai con rùa, hai
mảng ký ức đau đớn. Kiêu dìu mẹ nuôi bước, như dìu người mất một chân,
rất khó đi, cứ nghẹo bên này, xô bên kia.

Đến nhà, bà đổ vật ra giường, tiếng khóc trộn tiếng cười, nước tràn ra

gối. Kiêu khóa cửa rồi vào an ủi mẹ. Bà Hát vẫn muốn con trai ôm lấy
mình. Bà yêu con trai thật, rất yêu, tin tưởng hơn bất kể gã đàn ông nào.
Trong vòng tay con bà thấy hơi ấm sự bình yên, nghe thấy con tim non nớt
đập. Bà cứ nằm thế cho đến khi nước mắt khô, khi bà đã có thể nở nụ cười
nhẹ nhõm, khi hai cánh tay chắc khỏe của Kiêu đã mỏi nhừ. Bà bảo để bà
nằm xuống. Kiêu kéo chăn đắp cho mẹ, mắt bà lim dim rồi mở tròn, sâu
hoắm, Kiêu nói “Mẹ nghỉ đi, con lên phòng đây”. Bà gật, Kiêu đi mấy bước
bà gọi lại.

- Con có muốn mẹ điên không?

Kiêu lắc đầu.

- Mẹ đừng nghĩ thế, đời nào con muốn mẹ điên.

- Vậy thì lên đây nằm cùng mẹ, mẹ muốn có hơi ấm của con.

Kiêu lắc đầu.

- Không, không thể thế được. Con không thể làm thế, chúng ta là mẹ

con. Con chỉ là một thằng nhóc.

Nước mắt trong hai khóe mắt đã nhiều nếp nhăn của bà Hát lại trào ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.