KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 197

tượng.

Mẫn Yến hét to hơn:

-Thật là không thể chịu nổi. Em chỉ là một đứa bé con. Tại sao mọi

thứ cứ giội lên đầu gia đình em như vậy hả anh? Tất cả, tất cả mọi chuyện
đau khổ đều dội lên đầu một đứa con gái là em. Tại sao lại như vậy hả anh?
Anh ơi, sao lại thế hả?

Cô không cầm lòng được, đôi mắt không ngừng tuôn nước, giàn giụa

tràn trên má, lăn xuống gối. Kiêu nâng Mẫn Yến lên, ôm chặt vào mình, vỗ
về. Những giọt nước mắt của Mẫn Yến ngấm qua lần áo Kiêu, rơm rớp.

- Thôi em, có anh ở đây, đừng đau khổ quá. Đau khổ quá cũng không

thay đổi được gì. Em chỉ nên chờ đợi mẹ hối lại thôi. Mẹ em cũng thật là...
chẳng còn nghĩ đến tình thân.

- Chẳng lẽ mẹ không còn chút gì đối với chị em em sao? Mẹ cứ bỏ

chúng em như thả cỏ vậy, chúng em sẽ sống ra sao, lớn lên thế nào nếu
không được sự săn sóc, dạy dỗ của cha mẹ. Ừ thì còn người thân, nhưng
anh biết là em chỉ muốn có bàn tay của bố và mẹ. Không có mẹ, em chết
mất. Mẹ có bao giờ nghĩ đến con cái mẹ không? Sao mẹ bỏ đi như vậy?

- Chắc mẹ em chỉ đi vài ngày thôi, rồi sẽ về.

- Không - Mẫn Yến lắc đầu - mẹ đi Sa Pa, chắc ở đó còn lâu, em đã

nghe thấy hai người bàn nhau như vậy. Theo như họ nói thì đó là một “kỳ
nghỉ kéo dài”. Em không biết ở mối tình này mẹ sẽ được lợi gì nhưng mẹ
đã hy sinh chị em em còn gì. Mẹ đã hy sinh cả thể diện của mình, cả gia
đình mong manh của mình. Em

ghét mẹ.

- Yến đã từng nghe thấy hai người nói chuyện đi Sa Pa sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.