KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 211

hiếp tập thể diễn ra bạo liệt. Trước sức mạnh, nỗi khát thèm của những con
thú, cô gái yếu đuối chỉ còn những cái cưỡng lại yếu đuối, rệu rã, rồi từ từ
lịm xuống, không còn đủ sức để kêu, để cựa quậy. Trong giây lát đớn đau
này, cô nghĩ đến Kiêu. Anh ơi, anh về đi! Những con thú không ngừng xâu
xé cô, tranh giành nhau hành hạ cô. Toàn thân đau rát, ê ẩm. Cô thấy mình
gần với đất và nước. Rồi từ từ, dòng nước đã ập tới thực sự bất ngờ, cuốn
phăng đi tất cả, vạn vật chìm vào cảm giác không trọng lượng, nhẹ bẫng.

Mẫn Yến đã cắn lưỡi. Khi máu từ miệng cô ộc ra, những tên kia dù

biết cô không còn cựa quậy, không còn cảm giác, vẫn ra sức ấn vào trong
cô, thay nhau từng tên một. No nê, chúng nhìn cô gái, thấy cô không cựa
quậy, máu ứ từ trong miệng. Chúng bảo nhau: Chắc nó đã chết. Một trong
số bọn chúng bảo: “Thôi, rút nhanh!”

Mấy thằng nhìn nhau, chúng lên xe, nổ máy, biến vào bóng đêm.

Khi Kiêu tiếp tục xé một vệt dài trong không gian quay trở lại thì

không còn ai ở đó. Cậu đứng lại. Lát sau ba người kia cũng về đến nơi.
Cảm giác có điều gì bất thường, cậu nhìn xung quanh. Xác Mẫn Yến nằm
bải hoải góc xa, Kiêu thả xe ra, lao đến tìm. Trời ơi! Một cái xác nhàu nát,
bê bết máu, không mảnh vải trên người. Kiêu thét lên trong đêm, thảm
thiết. Cậu choáng váng, ân hận trộn lẫn nỗi đau ê chề. “Do anh cả, anh có
tội, Yến ơi”. Nước mắt Kiêu chưa bao giờ rơi nhiều đến thế, chưa bao giờ
cậu thảm thiết khóc như vậy. “Là những con chó đó”- cậu mím chặt môi
nói. Cậu biết những kẻ nào gây ra chuyện này.

- Lũ chó, tao phải giết hết chúng mày!

Tiếng cậu gầm lên như tiếng gầm của mãnh thú giữa đại ngàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.