KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 209

tìm mọi cách để cậu có thể muốn đi. Nơi đó cạm bẫy nhiều, quyến rũ và
ham hố chẳng từ bỏ một ai. Kiêu không còn nhiều tiền. Cho đến lúc này, sự
lo lắng về tiền đã hiển hiện trên khuôn mặt Kiêu. Mẹ nuôi trao quyền lại
cho Kiêu được lĩnh tiền lãi và hầu như cũng nói cậu hoàn toàn không có
quyền rút tiền khi bà chưa đồng ý. Và để chứng thực điều đó cậu đã đến
hỏi. Người ta nói lại cho cậu điều đó. Trong thời gian này cậu chỉ được
hưởng phần tiền lãi.

Đêm đó, Kiêu đổi xe cho một người bạn. Xe của mẹ nuôi để lại là xe

nữ rất khó đua. Sau khi dùng “tài mà”, đầu óc lâng lâng, cả bọn hơn chục
chiếc xe máy đổ ra đường. Càng đi nhanh thì thấy mình chậm chạp. Kiêu
chưa phải là tay đua có đẳng cấp, nên bị bỏ lại phía sau. Cậu nhận được sự
chế nhạo của chúng ngay khi chúng quay trở lại. Không chịu được kích
động, máu cậu sôi sục. Cậu chỉ tay vào một tên:

- Mày dám, tao sẽ đua với mày.

Thằng kia gật đầu, cười ha hả. Cả bọn cổ vũ hò reo, hét toáng cả một

đoạn phố.

- Này - Thằng kia hất hàm - đua thì phải có phần thưởng cho người

chiến thắng chứ. Cược gì nào.

Kiêu nhìn sang Mẫn Yến, cô lắc đầu, ra hiệu đừng cá cược. Bởi vì cậu

không còn gì đáng giá trên người. Mẫn Yến cũng không còn tiền. Thằng
kia nhìn sang Mẫn Yến:

- Mày dám cá cược cô người yêu không? Cô ta cũng ngon đấy!

Mẫn Yến lắc đầu, bảo Kiêu đừng lấy cô ra làm đồ cá cược. Kiêu bảo:

“Mày đừng bậy bạ, không đời nào. Hãy chơi với tao cho xứng đáng mặt
thằng đàn ông. Sợ thì đừng hênh hoang!”. “Được rồi, đấu đi”, thằng kia gật.

Kiêu nói với Mẫn Yến:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.