KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 219

KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG

Nguyễn Văn Học

www.dtv-ebook.com

Chương 20

Con trai yêu quý, mẹ là mẹ của con đây. Giờ ở phương trời này, mẹ

thê thiết nhớ con. Lúc nào mẹ cũng thấy có hình ảnh của con hiện lên trong
đầu. Mẹ muốn vậy, để quên đi những tháng ngày tủi cực ở phương trời xa
lạ, đất nước xa lạ này, cái vũng bùn đã dìm mẹ xuống, nuốt chửng mẹ, giam
hãm mẹ. Mẹ hứa với con, mẹ đang sắp về với con đây, chỉ ít ngày nữa thôi
là mẹ sẽ về. Mẹ sẽ trốn về. Mẹ hứa đấy, bởi vì sau những gì đã trải qua,
cùng cực và nhức nhối mẹ đã biết là mình cần phải cố chịu đựng để tìm cơ
hội trốn thoát. Mẹ hiểu ra rằng, những người bị bắt vào đây nếu trốn ra, để
chúng bắt lại được thì chỉ có nước nhừ đòn. Cho nên, mẹ cần phải làm cho
chúng tin tưởng ở mẹ, làm cho chúng nghĩ là mẹ đã hoàn toàn tâm phục
khẩu phục theo bọn chúng, chúng nghĩ là trái tim mẹ đã chết, hoặc là chỉ
cung cúc làm theo mệnh lệnh của chúng thôi.

Ngày đó con biết không, mẹ hăm hở đến vùng đất mới, đất Điện Biên

làm lụng với bà con làng mình, với những người phụ nữ chạc tuổi mẹ bị
chồng ruồng rẫy, phải tha phương cầu thực? Ở đó họ sống và làm việc, tự
do sung sướng, quên đi phiền muộn, quên đi mọi áp lực cuộc sống. Mẹ đã
nghe kể về tình cảm của chị em, sống tốt và đùm bọc lẫn nhau, mẹ đã thấy
một tương lai sáng. Nuôi con và để con có tương lai, con cần phải học. Mẹ
muốn có tiền để trang trải cuộc sống và việc học hành cho con, để con nên
người. Lòng mẹ ngày đó chỉ nghĩ được vậy thôi, cũng một phần trốn tránh
người đàn ông cao kều mẹ không thích đó. Khi xe ô tô đi đến một nơi mà
có lẽ, chẳng cách Điện Biên bao xa thì chiếc xe chở khách bị bục săm. Lái
xe gọi một lúc ba chiếc xe khác trợ giúp, nhanh chóng ba chiếc xe nhỏ hơn
tiến đến. Hành khách được chia ra làm ba, trong đó, bọn chúng cố tình đẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.