KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 238

Khi tôi và Hoằng đang thảo luận về sự tăng dân số đột biến của năm

qua mà một số tờ báo đã lưu tâm nói đến thì chàng công an trẻ gọi điện,
giọng cậu ta gấp gáp:

- Tôi đang trên xe để vào miền Trung, mẹ nuôi tôi bị tai nạn trong đó.

Chiếc xe lao xuống vực. Thì ra, bà ấy còn một cô con gái trong Sài Gòn.
Chuyến này bà vào đó tìm cô. Tôi không hề biết, phải đến hôm qua khi đọc
xong lá thư mà mẹ nuôi để đầu giường, tôi mới biết. Vợ chồng cậu chờ tôi
về, sẽ có nhiều chuyện nhờ giúp. Không rõ là có cứu được mẹ nuôi không,
người ta thông báo bị thương nặng lắm.

Tôi ừ rất to, tay vẫn áp điện thoại vào tai dù phía đầu dây kia đã cúp.

Đầu tôi ù đặc. Vực sâu, sao cứ ám ảnh Kiêu mãi? Sao cứ ám ảnh tuổi trẻ
của tôi và Kiêu? Sao cứ phải là rơi xuống vực sâu? Làm sao để vết thương
ngậm miệng khi mà đời đã tạo cho chúng tôi chi chít vết thương? Ai cho
chúng tôi liều thuộc đặc trị. Ai ai ai?

Hà Nội - Sầm Sơn

4-2008

Liên Kết Chia Sẽ

    error code: 525
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.