KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 4

đều đáng bị đánh. Ở thành phố này, thằng bị đánh này không hề ít. Hàng
ngàn hàng vạn thằng bé ăn đòn.

Chúng đánh một hồi, dừng lại, lau mồ hôi, một tiếng hô khác vang lên:

- Thằng ăn cắp xe có đáng bị đánh chết không? Thằng nghiện có đáng

bị đánh chết không?

Chúng đồng thanh hô:

- Đáng lắm, đáng lắm! Đánh đánh đánh!

Chúng dùng chân, khỏi phải dùng tay, bởi thằng oắt đang nằm bệt

dướt đất. Những gót chân liên tục nện vào, hừ hự. Thằng bé bất động. Nó
hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng, vô cảm giác. Chỗ nào cũng dính đòn,
đau đớn, máu mồm, máu mũi ộc ra. Hai hốc mắt cũng đầy máu. Vệt máu lê
lết dài mấy mét lê theo những bàn chân nện xuống của bọn kia.

Khi cảm thấy chân cũng đã mỏi, bọn chúng hỏi nhau “Sướng chưa?”.

“Sướng rồi”, chúng hô lên. Lúc này mới có người chạy đến, họ bảo tha cho
thằng ăn trộm. Lũ trai nhìn người kia, đó là một người đàn ông, theo sau
ông ta là một người đàn bà. Họ xin tha cho thằng bé. Họ ái ngại nhìn thằng
bé, nó nằm bẹp, không

nhúc nhích.

Lũ thanh niên bỏ đi, mang cả đám sinh nhật đến chỗ khác. Người xem

giải tán dần. Mấy người lật thằng ăn trộm lên, mặt đầm đìa máu. Hai người
kéo nó vào lề đường, sau khi thấy nó cựa quậy, họ chỉ tay “Nó tỉnh rồi,
thằng ăn trộm tỉnh rồi.” “Sao lại đi ăn trộm hả cháu, dại quá, để chúng nó
đánh cho, còn sống là may”. “Tỉnh rồi thì đi đi, lần sau đừng ăn trộm nữa,
kẻo người ta đánh cho”. Thằng bé không nói gì, người ta cũng đi hết, chỉ
còn lại mình nó như miếng giẻ rách bên lề đường, ngấm vào da thịt khớp
xương nhưng nhức tấy. Thằng bé nhớ đến mẹ, đến bà rồi ngất lịm trong đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.