KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 40

Kiêu tiễn bằng một câu cảm ơn và “Tớ rất vui sướng, Quê ạ”. Quê nhoẻn
cười.

Gặp nhau ở buổi học đầu năm. Quê mặc áo màu hồng mua trước Tết.

Màu hồng tươi khiến cô như một chùm hoa phượng rực rỡ mơn man bởi
nắng vàng. “Cậu đẹp quá!” Kiêu nói. Lời khen khiến Quê hơi ngượng, mũi
đỏ lựng, tay xách cặp vung vung.

- Kiêu đỡ mệt chưa? - Quê hỏi.

- À, từ hôm đó hả? Tối về mệt, đến hôm sau thì hết. Khoe với bà

ngoại, bà vui lắm. Bà bảo chưa bao giờ đến đó. Dù cũng đã từng hát: “Hôm
qua em đi chùa Hương…”.

- Chắc bà cậu hát hay lắm.

- Tớ không biết, vì chưa nghe bao giờ.

Sau Tết, không khí vui chơi theo học sinh đến trường, leo lên tầng vào

lớp. Những chuyện vui chơi, mua sắm, đi những đâu, ăn gì, gặp ai, tiền lì xì
thế nào… được tung ra. Sàn lớp la liệt vỏ kẹo, hạt dưa, hạt táo… những sản
phẩm “hậu Tết”.

Kiêu ăn một cái kẹo Quê đưa. Hai người chọn ghế cuối lớp ngồi vì

không muốn lên trên, phá vỡ sự sắp xếp đầu năm. Cô gái bị ngồi sai vị trí
phụng phịu. Ba cậu con trai không nói gì. Kiêu cũng được cô bạn mừng
tuổi, cảm giác thật tuyệt vời. Cậu thốt lên: “Tớ cũng có hân hạnh này cơ
à?”. Khi đó, Quê cười rất thoải mái, nói tất nhiên rồi, bởi vì Kiêu là người
bạn thân nhất của tớ trong lúc này. Hôm đó, sau buổi học, Kiêu dẫn bạn về
nhà chơi, gặp bà. Giọng của bà trầm ấm làm Quê thấy ấm áp. Cô chưa từng
thấy một người bà nào hiền như vậy. Bà của cô cũng hiền. Có lẽ, trên thế
gian này tất cả những người bà đều nhân hậu. Một người bà thường gắn với
vóc dáng già nua, bàn tay chai sần, đôi mắt chằng chịt vết chân chim và đôi
chân không còn linh hoạt nữa. Với cô, cảm nhận về bà của Kiêu lại khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.