KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 77

được hơn một ký, hơi gầy. Kiêu cầm dao cắt tiết. Vui vẻ thế này là tốt, ăn là
ăn cái tấm lòng của nhau.

Bữa cơm rổn rảng với hai vợ chồng anh Tôn và những đứa con. Đã lâu

cậu mới được ăn rau dền nấu canh. Mùi vị của rau dền đậm đà chất quê
không thể giấu giếm. Nó cho mỗi ai yêu tuổi thơ và có một tuổi thơ những
ký ức đẹp. Như là các bạn vậy.

Lúc này, Kiêu thực sự mới được thốt lên nỗi niềm của mình. Câu

chuyện đang ở đoạn thân tình. Ngoài kể những chi tiết dẫn dắt cậu ra phố
rồi gặp người tốt thế nào, cậu nhắc đến đôi bò. Giọng bùi ngùi:

- Em rất tiếc, ngày đó em chạy trốn, đã để anh chị mất đôi bò.

Anh Tôn gạt đi:

- À, ôi, không hề gì, không hề gì. Không mất mà, không mất. Anh chị

đã tìm thấy. Người ta cho xin, chỉ mất tí tiền hậu tạ thôi, em đừng áy náy.

Chị vợ cũng ào ào xoa dịu sự áy náy của Kiêu:

- Chú em đừng lo gì. Xong rồi, đôi bò đó anh chị cũng đã bán rồi.

- Vậy thì tốt quá! - Kiêu thấy nhẹ bẫng người, như người ta gỡ hòn đá

nặng trên vai cậu ra - Em đã rất lo là cả gia tài của anh chị dồn vào đôi bò
đó, hú vía.

- Hú vía gì chứ! Nhưng đối với thằng Rõ thì nên đề phòng đấy.

Trăng lên vành vạnh và gió đồng thổi vi vút. Kiêu lò dò đến ngõ nhà

Quê, bằng đôi chân đã khỏe mạnh, rắn đanh của mình. Quê đợi từ lâu, tóc
gội lá bưởi, chải mượt.

- Đừng to tiếng, anh tớ ở nhà. - Quê nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.