KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 142

anh tài xế đó vẫn đang hát mấy câu hát giống hệt tôi vừa rồi, sung sướng lái
xe đi mất.

Ha ha, để tôi xem lúc nào anh mới ngừng hát.

Trong toà soạn mới toàn gương mặt mới, tôi tự nhiên bước vào khu

văn phòng, mỗi ánh mắt phóng ra, đều trúng các nữ phóng viên biên tập trẻ
trung rạng rỡ. Nhiều gái xinh thật đấy, nếu sau này tôi làm việc ở đây thì
chẳng phải là tha hồ tung tăng giữa biển hoa sao!

Chủ nhiệm hẹn gặp tôi họ Đồ một cái họ nghe rất hung dữ độc ác.

Nhưng tôi đã gặp ông ấy, cũng đã qua lại một, hai năm nay rồi, đó là một
người rất hiền từ, béo béo trắng trắng. Quan hệ với tôi rất tốt, có chút gì đó
như bạn vong niên, tôi có thể đến toà soạn này là nhờ ông ấy giới thiệu.

Được chủ nhiệm Đồ dẫn theo rẽ ngang rẽ dọc một hồi mới vào phòng

họp, một em gái trẻ trung bê trà nước vào, chủ nhiệm Đồ đưa cho tôi một
điếu thuốc.

“Lại Bảo này, tôi nói cậu nghe, sau này chúng ta là đồng nghiệp, lại là

cấp trên cấp dưới, tôi sẽ không khách sáo với cậu thế này nữa đâu!” Chủ
nhiệm Đồ cười, làm không khí thoải mái hẳn.

Tôi gật đầu: “Em nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh cấp trên, cần cù

chịu khó nỗ lực làm việc, phấn đấu hết mình vì công việc.”

“Ha ha, thằng nhóc này!” Chủ nhiệm Đồ cười rung cả mỡ, nhưng đang

cười, bỗng nhiên ông hơi kìm lại, “Tiểu Bảo, có chuyện này tôi phải nói
trước với cậu.”

Tôi xua tay: “Chủ nhiệm Đồ, đừng gọi em là Tiểu Bảo, em không

quen, chủ nhiệm cứ gọi em là Vi hầu gia đi.” (Vi Tiểu Bảo)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.