KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 224

Câu này đã bắt đầu có ý đò đưa hơi quá. Tiểu Uyển ngây ra rồi nhìn

lão Đường vẻ trách cứ một cái.

Tôi đứng cạnh muốn đi mà không dám đi, lại không xen vào được.

Lão Đường đã hoàn toàn lờ lớ lơ tôi, công hiệu của mù tạt làm cho hai mắt
cậu ta vẫn đỏ ngầu, nước bay thẳng xuống ba ngàn thước, tưởng là tiện thần
(thần đê tiện) tuột khỏi mây.

“Anh nói thật, Tiểu Uyển ạ, khi nghe chuyện của Đôn Đôn anh rất đau

lòng, thấy em yêu nó như vậy, anh...anh cũng muốn biến thành Đôn Đôn ở
bên cạnh em rồi.”

Tiểu Uyển vốn đang rơm rớm nước mắt nghe thấy câu ấy liền bật

cười, ngẩng đầu lên nhìn lão Đường: “Anh sến vừa thôi!” Dứt lời quay
sang nhìn tôi, “Lại bảo, đây là bạn anh à, chẳng giống người tốt gì cả!”

Tôi mím môi, cười khan gật đầu không dám há mồ, sợ vừa há ra sẽ

nôn ra đây mất. Anh muốn trở thành con chó nhỏ của em á? Không ngờ lão
Đường lại có thể thản nhiên tim không đập, chân không run, mặt không đỏ
nói những lời như thế trước mặt một cô gái, quả nhiên là chỉ cần đê tiện thì
thiên hạ vô địch!

Khi tôi đang mỉm cười cật lực muốn cho Tiểu Uyển biết lão Đường là

một kẻ đê tiện tốt bụng thì cậu ta lại quay sang nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Ơ,
cậu vẫn còn đứng đây à? Bộ thuộc họ kì đà hả?”

Tôi...

Tôi vốn cảm thấy mình đứng đây nghe lão Đường nói những lời kinh

dị như vậy đã được coi là tương trợ bạn bè lắm rồi, không ngờ lão Đường
lại còn dám ra tay cho tôi một đòn sau lưng như vậy!

Trước khi Tiểu Uyển nó có việc bận chuẩn bị đi mất, lão Đường liền

bày tỏ hi vọng thống thiết của mình, để cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.