KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 23

Điên quá, tôi lượm một cục đá lên, giận dữ chửi mấy câu, rồi ném

mạnh cục đá vào bãi cỏ gần lan can ven sông.

Không được! Ít nhiều tôi cũng phải ra uy cho cô ấy biết mới được!

Gọi điện bảo tôi không đi nữa! Đâu phải tôi không tìm được bạn gái, việc
quái gì nhất định phải mời cô ấy ăn cơm, nhờ cô ấy giới thiệu chứ? Tôi có
nhà cửa đàng hoàng, tiền không nhiều nhưng cũng chẳng đến nỗi nghèo
đói!

Quyết định xong, tôi cầm điện thoại lên bấm số… trong tay tôi là một

cục đá.

Shit! Điện thoại của tôi đâu rồi?

Tôi mò mẫm trong bãi cỏ một lúc mới nhìn thấy chiếc điện thoại của

mình an lành nằm trong một đống cỏ dại! Điện thoại vẫn còn nguyên, trên
màn hình hiển thị có năm cuộc gọi nhỡ. Khỏi cần hỏi, cả năm cuộc đều do
một người gọi đến. Thôi đừng khách sáo nữa, chạy cho nhanh!

Tôi chạy một mạch đến quán Cửu Quán Phiêu Hương trên đường Nam

Tân, thở hổn hển định lao vào trong, bước tới nghênh đón tôi ngoài một cô
phục vụ còn có một anh bảo vệ, phải giải thích một lúc họ mới tin không
phải tôi đến để đánh nhau hay đàm phán gì cả, tôi chỉnh trang lại đầu tóc
quần áo rồi phong độ ngời ngời bước vào căn phòng đã đặt trước.

Vẻ mặt của Mạt Mạt… rất là đáng sợ. Tôi đoán nếu không có nhân

viên phục vụ ở đây chắc chắn Mạt Mạt đã tung chưởng Càn khôn đại na di,
ném tất cả đồ đạc trên bàn vào người tôi rồi.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là trong phòng chỉ có mình cô ấy. Ủa?

Mỹ nhân đâu?

“Anh sống ở đâu vậy?” Giọng Mạt Mạt hết sức âm u lạnh lẽo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.