KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 330

Tôi đang nghĩ thì cửa phòng mở ra, Tiểu Văn mặc một độ đồ của

người dân tộc thiểu số rộng thùng thình bước vào, nhìn thấy tôi thì hơi sững
ra, đỏ mặt, mỉm cười, vẻ mặt rất liên hoàn.

“Anh tỉnh rồi à? Đợi em chút nhé.” Vứt lại một câu chẳng đầu chẳng

đuôi, cô ấy ra khỏi phòng.

Điều này thể hiện điều gì? Không nhận thấy bất cứ ám thị rõ ràng nào,

tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Văn quay lại rất nhanh, trong tay bê một cốc sữa còn bốc khói.

“Em vừa hâm nóng đấy, anh uống đi, tối qua nôn ác thế, bây giờ chắc

chắn dạ dày anh rất khó chịu.” Vừa nói Tiểu Văn vừa tới bên giường đưa
cốc sữa cho tôi.

Tôi cười xấu hổ, cầm cốc sữa hỏi: “Tối qua… anh nôn à?”

Mặt Tiểu Văn càng đỏ hơn, cô ấy tránh ánh mắt tôi, gật đầu: “Ừ, anh

nói, anh muốn đi tắm, quần áo cởi ra được một nửa thì nôn luôn trong nhà
tắm, bẩn hết quần áo, em… đành phải thay hộ anh…” Cô ấy không nói tiếp
nữa, chỉ ngượng nghịu cúi đầu cười.

Tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả, nhưng cũng đã hiểu ra vấn đề,

hình như tôi nôn hết ra người, Tiểu Văn giúp tôi thay quần áo, và cả…
quần sịp! Vậy không phải cô ấy thấy hết rồi sao? Sau này tôi biết làm thế
nào đây?

“Ngại quá, Tiểu Văn, làm phiền em quá.” Tôi mỉm cười, cũng cảm

thấy mặt mình bắt đầu phát sốt, “Chuyện đó… không có gì chứ?”

“Cái gì không có gì?” Tiểu Văn đã biết còn cố tình hỏi, cô ấy ngẩng

đầu lên nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.