KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 331

“Ý anh nói em giúp anh thay quần áo, vậy không phải… từ trên xuống

dưới, từ to đến bé của anh…” Vừa nói tôi vừa cúi đầu ra hiệu cho Tiểu
Văn.

Tiểu Văn đỏ mặt mỉm cười nhưng không tránh ánh mắt tôi: “Anh nhìn

anh xem, có gì đâu mà, cũng chỉ là… ưm, đàn ông thôi mà!” Cô ấy vừa nói
vừa trừng mắt với tôi.

Tôi biết, tôi hiểu, tôi nhận ra, trong lòng Tiểu Văn xấu hổ muốn chết

nhưng cô ấy đang cố ra vẻ không sao, cố chuyện nhỏ hóa không có gì, hóa
ngại ngùng thành bình tĩnh.

Tôi yên tâm phần nào nhưng vẫn còn một câu hỏi to đùng chắn ngang

lòng tôi, nhưng quả thực rất khó hỏi, dù gì lúc ngủ dậy tôi không phát hiện
được bất kì dấu hiệu gì là chúng tôi đã chung giường đêm qua, thế thì khó
rồi, hỏi thế nào đây? Hỏi có phải tối qua chúng ta lên giường không à? Nếu
đáp án là khẳng định thì hỏi vậy quá là làm tổn thương người ta, anh lại
không biết mình có lên giường với người ta không à? Điều đó cho thấy anh
không có chút ý thức nào, hoàn toàn chỉ có tình dục, vậy thì anh là đồ cầm
thú! Nếu đáp án là phủ định thế thì anh quá là tự mình đa tình, đáng ra
chẳng có gì, anh hỏi thế ngược lại lại chứng tỏ anh có ý đồ đen tối xấu xa,
chưa biết chừng tối qua sau khi đè Tiểu Văn ra sofa tôi đã bất tỉnh nhân sự,
Tiểu Văn cố sức đẩy tôi ra, đạp cho tôi một trận cũng nên, tôi hỏi thẳng
khác nào muốn ăn đòn?

Do dự ngập ngừng một lúc, tôi uống hết cốc sữa, dạ dày đỡ khó chịu

rồi nhưng tim thì vẫn treo lơ lửng.

“Tiểu Văn… tối qua làm phiền em quá, em ngủ muộn lắm hả?” Tôi

mỉm cười, hỏi từng thứ một.

Tiểu Văn cười lắc đầu: “Cũng không muộn lắm, anh ngủ là em cũng

ngủ luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.