KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 338

Tôi ngớ ra, sắc mặt trở nên tối sầm, những hồi ức vô cùng đau khổ

nhảy bụp ra trong tâm trí, đối diện với người duy nhất được chọn để trưng
bày cái sự vô duyên của đàn ông Trung Quốc ở bảo tàng Louvre, Paris như
lão Đường, tôi quả thực hết sức lo lắng.

Tôi nhìn Thịt Chó một cái rồi kiên quyết nói: “Thôi! Đừng nói cho cậu

ta biết!”

Suốt chặng đường ra sân bay, Tiểu Văn cứ thở gấp suốt. Xem ra cô ấy

còn căng thẳng hơn tôi.

Nhưng tôi ghét nhất là người khác làm những việc hại người, còn bất

lợi cho mình, Tiểu Văn đã làm thế. Để giảm áp lực cho mình, cô ấy chuyển
chủ đề nói chuyện sang tôi.

Căng thẳng đến nỗi thở gấp, Tiểu Văn cố tự điều chỉnh một chút rồi

quay sang nhìn tôi: “À, Bảo này, tối qua sao anh lại khóc? Kể em nghe đi.”

... Thế này gọi là gì? Thế này gọi là con nít chơi tết té nước, ấm nước

nào sôi thì xách ấm đó!

Tôi im lặng lái xe, mắt dán vào con đường phía trước.

“Bảo, nếu coi em là bạn thì kể với em đi.” Tiểu Văn rất cố chấp.

“Không sao.” Tôi ho hai tiếng, rít ra hai từ.

Tiểu Văn thấy sắc mặt tôi rất tệ nên không truy hỏi thêm, cô ấy im

lặng, nhưng chưa im lặng được hai phút cô ấy lại mở miệng hỏi sang
chuyện khác.

“Em và bố mẹ em mấy năm không gặp rồi?” Thấy Tiểu Văn căng

thẳng như vậy, tôi hỏi.

Tiểu Văn ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: “Bảy năm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.