KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 339

Trời đất, bảy năm là khái niệm gì vậy?

Tôi chỉ có thể đoán mò như sau, bảy năm trước, bố mẹ Tiểu Văn vô

cùng ân ái, Tiểu Văn có một gia đình viên mãn hạnh phúc, sau đó bố mẹ ra
nước ngoài, sau đó bố mẹ ly hôn ở nước ngoài, thế là Tiểu Văn phải chịu
một cú shock lớn và một sự tổn thương sâu sắc, sự tổn thương ấy biến
thành thù hận, khiến cô ấy không muốn gặp lại bố mẹ mình, nỗi hận này đã
kéo dài bảy năm.

Vậy tại sao bây giờ lại đồng ý gặp bố mẹ? Câu hỏi đó xoay trong đầu

tôi hai vòng cuối cùng cũng bị tôi hỏi thành lời.

Tiểu Văn quay sang hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, để mặc

gió thổi tung tóc mình.

Thổi một lúc, Tiểu Văn rụt đầu vào trong xe, nhắm chặt mắt lại.

Tôi vỡ lẽ, vừa rồi cô ấy để gió thổi khô nước mắt.

“Bảo, cô độc lâu như vậy, em sắp sụp đổ rồi.” Tiểu Văn khẽ nói, quay

mặt nhìn ra ngoài cửa xe, “Em vốn tưởng có người bầu bạn có thể ở bên
nhau suốt đời, có thể cả đời không gặp họ, nhưng kết quả là sau khi anh ấy
ra đi, em càng cô độc, em chưa từng thấy cô độc như thế bao giờ, không có
người thân, không có hơi ấm, không có tất cả.”

Tôi nghe cô ấy nói như đang độc thoại, như đang nói mê vậy.

“Sau khi biết mình có bầu em rất sợ.” Tiểu Văn cười, “Em sợ thật sự,

em muốn trân trọng đứa trẻ này, muốn nuôi lớn nó. Hơn nữa sau khi có
con, bỗng dưng em nghĩ rất nhiều, nghĩ đến bố mẹ em, bảy năm rồi, em
nghĩ em nên gặp họ, nhưng em không thể cho họ biết đứa trẻ này không có
bố, em vẫn hận họ...”, giọng nói của cô ấy ngày càng nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.