Lúc tới sân bay đã là gần bốn giờ, chúng tôi hỏi thăm thì được biết
chuyến bay không đến muộn, thế là tôi và Tiểu Văn vào cửa hàng Dicos (hệ
thống cửa hàng thức ăn nhanh) ở tầng một uống nước trò chuyện giết thời
gian.
Tiểu Văn càng lúc càng căng thẳng, nhấp nhổm ngồi trước mặt tôi, tôi
bảo Tiểu Văn bình tĩnh chút đi, Tiểu Văn căng thẳng làm tôi căng thẳng.
Tiểu Văn gật đầu, nói cô ấy lâu lắm rồi không gặp bố mẹ, không biết
lát nữa gặp mặt, bố mẹ sẽ có thái độ như thế nào với mình.
Tôi cười: “Dù gì cũng là bố mẹ em, bảy năm không gặp còn có thể có
thái độ gì? Em đợi đó mà ôm ấp khóc lóc đi.”
Tiểu Văn khẽ quay mặt đi lạnh lùng nói: “Em sẽ không khóc đâu.”
Tôi nhìn Tiểu Văn, không nói gì, tôi biết bây giờ trong lòng cô ấy rất
rối loạn, rối loạn như lòng tôi vậy. Con người có lúc như vậy, rất nhiều việc
một thời điểm nào đó sẽ đồng loạt hiện lên trong đầu, tư duy sẽ giống như
buổi dạ hội chào xuân của đài truyền hình trung ương, rất nhiều chuyện đã
qua, người đã qua đều muốn được lộ mặt, đầu óc không tập trung được vào
cái gì cả. Vẻ mặt của Tiểu Văn rõ ràng là như vậy, ánh mắt cô ấy đờ đẫn,
tâm trí đã lang thang đến nơi nào không rõ.
“Đợi chút, gặp bố mẹ em anh gọi là gì?” Để làm cho không khí đỡ
căng thẳng, giảm áp lực cho cả hai, tôi tích cực hỏi.
Tiểu Văn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, mấy giây sau mới hoàn hồn,
quay sang hỏi tôi: “Gì cơ? À, gọi... gọi cô, chú đi, anh muốn gọi là gì?”
Tôi cười: “Không có gì, anh chỉ muốn hỏi ý kiến em, sợ anh gọi thân
mật quá thì không hay.”
Tiểu Văn mỉm cười, trách móc nhìn tôi một cái, cô ấy biết ý tôi là gì.