KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 363

Tôi lén quan sát bố Tiểu Văn, may mà vẻ mặt chú ấy rất bình tĩnh,

không có biểu hiện gì khác.

Tôi ra vẻ mỉm cười sung sướng, khách sáo mời mẹ Tiểu Văn ăn thức

ăn, giơ cốc lên kính bố Tiểu Văn, lòng thầm nhủ: Tuyệt đối đừng xảy ra
chuyện gì nữa, mau kết thúc cơn ác mộng này đi!

Đúng lúc này chuông điện thoại réo vang, mọi người nhìn nhau tìm

nguồn phát ra âm thanh, Yến Tử đặt đũa xuống, rút di động ra rồi bắt máy.

“A lô? Tiểu Khiết à. Gì thế?”

Mồ hôi của tôi túa ra ròng ròng, đánh mắt ra hiệu cho lão Phó một cái,

lão Phó lúc này lại chậm hiểu, ngạc nhiên nhìn lại, không hiểu ý tôi. Tôi lại
ám hiệu cho Thịt Chó và Tiểu Phấn, Tiểu Phấn và Thịt Chó lập tức cố tình
nói nói cười cười, gắp thức ăn và mời rượu bố mẹ Tiểu Văn.

Bên kia Yến Tử vẫn đang nói tiếp: “Tớ chẳng làm gì cả, ăn cơm thôi.

Ừ, anh Dự, còn ai á? Còn anh rể cậu!”

Tôi đặt tay lên tim, căng thẳng đến nỗi bắp chân căng cứng. Con nhỏ

Cao Lộ Khiết mồm to như cái loa phóng thanh này! Chắc chắn cô nàng nói
hết cho Yến Tử nghe rồi!

“Không phải tụ tập, không có chuyện gì cả, anh Dự đưa tớ tới ăn cơm

với anh rể cậu và vợ chưa cưới của anh rể cậu.”

Tôi sắp khóc đây.

May mà lúc này, lão Phó hiểu ra vấn đề, vội vàng đứng dậy, tóm lấy

Yến Tử, khẽ nói: “Mất lịch sự! Gọi điện thì ra ngoài! Đừng ảnh hưởng đến
mọi người!” rồi kéo Yến Tử ra khỏi phòng luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.