xinh đẹp từng được tôi phỏng vấn riêng nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ai oán
bi thương.
Thực ra tôi chọn cô đồng nghiệp này còn có lí do khác, đó là theo như
tôi nghe nói và quan sát được, cô ấy là người chăm chỉ nhanh nhẹn, thích
chạy nhảy nhất trong các đồng nghiệp nữ trong ban, mà mục đích tôi đi
Hồng Kông hoàn toàn không phải là đi phỏng vấn cái cóc khô gì, tôi chỉ
muốn rời khỏi đây, đi thư giãn cũng tốt, đi tĩnh tâm một chút cũng được,
tóm lại là chỉ muốn rời khỏi đây.
Cho nên mang một người chăm chỉ nhanh nhẹn đi cùng, chỉ cần liên
hệ xong xuôi thì cho cô ấy tự đi mà phỏng vấn, cả bài báo cho cô ấy đứng
tên thì đã sao?
Tôi gọi điện thoại đặt vé máy bay, chờ cô nàng đồng nghiệp đó thu
xếp đồ đạc xong quay lại, hai chúng tôi lao thẳng ra sân bay.
Khi ngồi trong phòng chờ máy bay, tôi gọi điện cho Thịt Chó, hỏi Tiểu
Phấn có biết tình hình thế nào không.
Thịt Chó đáp, Tiểu Phấn vẫn chưa về, vẫn đang ở cùng Tiểu Văn, nói
Tiểu Văn khóc nhiều quá phát đau đầu rồi.
Chuyện đó làm tôi vừa bất ngờ vừa đau lòng.
Tôi dặn dò Thịt Chó bảo Tiểu Phấn chăm sóc tốt cho Tiểu Văn, hơn
nữa mấy hôm nay có chuyện gì thì bàn bạc với lão Phó, cũng cần quan tâm
chăm sóc bố mẹ Tiểu Văn, thực lòng tôi rất thích hai vị bố mẹ vợ giả này,
nên hoàn toàn không muốn vì màn kịch này mà cô chú giận quá hóa bệnh.
Thấy tôi nói chuyện kì quặc như vậy Thịt Chó hỏi tôi sao rồi.
Tôi bảo tòa soạn giao cho tôi đi Hồng Kông phỏng vấn.