KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 439

Tiểu Văn mỉm cười gật đầu: “Đúng, chiếc của Bảo cũng do em làm,

đều là chúc phúc, truyền thuyết nói trước khi bốc cháy phượng hoàng đã
rớt ra ba chiếc lông, ai có được chúng sẽ có ba điều ước.”

Tiểu Văn vừa nói vừa đứng dậy cầm chiếc dây chuyền đó bước ra phía

sau nhẹ nhàng đeo vào cổ Mạt Mạt.

Mạt Mạt nãy giờ vẫn sững sở, vẫn đang cúi đầu nhìn ba chiếc lông vũ

trước ngực, rồi đưa tay khẽ vuốt ve.

Vừa đeo cho Mạt Mạt, Tiểu Văn vừa nói: “Có điều là do em làm nên

dây chuyền của hai người em có quyền ước trước, lấy của mỗi người một
điều ước, điều ước thứ nhất chính là hy vọng hai người hạnh phúc, điều thứ
hai hy vọng hai người có thể mãi mãi ở bên nhau, điều ước còn lại hai
người tự nắm lấy đi.”

Đeo cho Mạt Mạt xong Tiểu Văn quay lại chỗ ngồi, gương mặt vẫn

tươi cười.

Không biết có phải là ảo giác không nhưng sao tôi cảm thấy trong mắt

Tiểu Văn có một thoáng buồn bã không dễ nhận ra?

Mạt Mạt vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve ba chiếc lông vũ! Một giọt

nước mắt rơi xuống làm ướt mu bàn tay.

“Được rồi Tiểu Văn, nói chuyện của em đi!” Tôi không chịu được

cảnh tượng này, bắt đầu đổi chủ đề, “Em đi như vậy chắc là không ó cơ hội
gặp lại nữa, ở nước ngoài phải chăm sóc mình cho tốt đấy!”

Tiểu Văn gật đầu, khóe mắt hoe đỏ rồi vội quay đi, kìm nước mắt lại.

Mạt Mạt ngồi bên cạnh chầm chậm ngước mắt nhìn Tiểu Văn, nước

mắt rơi lã chã, run giọng nói: “TiểuVăn, cảm ơn cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.