với Mạt Mạt, “Đừng phủ nhận, chúng ta đều là phụ nữ, em có thể nhận ra
điều đó.”
Mạt Mạt vốn định nói gì đó nhưng Tiểu Văn nói vậy, cô ấy im lặng cúi
xuống.
Tiểu Văn bắt đầu tấn công tôi, “Lại Bảo, anh có nhớ em từng nói với
anh là chuyện kết hôn ý nghĩa thế nào với phụ nữ không? Cho dù vì mục
đích gì mà kết hôn giả, phụ nữ cũng sẽ tìm người mình tin cậy nhất, người
có thể dựa dẫm nhất, nếu Mạt Mạt không yêu anh, không tin anh, chị ấy sẽ
không thực sự đi đăng kí với anh, anh cũng biết dù là anh có thỏa thuận kết
hôn gì đó thì khi ra tòa cũng chưa chắc có thể được coi là chứng cớ, không
phải sao?”
… Tôi không nói gì, muốn ra sao thì ra.
“Mạt Mạt, Lại Bảo thực sự là một người tốt, anh ấy rất lương thiện,
thật sự là người dù có sống cùng một mái nhà cũng không có ý đồ xấu xa.
Người như thế bây giờ hiếm lắm” Tiểu Văn tiếp tục nói với giọng chầm
chậm, thuyết phục.
Ánh mắt Mạt Mạt dán xuống đất, chầm chậm gật đầu như đang suy tư
điều gì.
“Em rất may mắn vì quen được người bạn như anh Lại Bảo. Vì thế em
cũng hy vọng anh ấy sẽ hạnh phúc.” Tiểu Văn khẽ cười, giơ tay ra kéo cánh
tay Mạt Mạt, nắm bàn tay cô ấy trong tay mình, “Chị thì sao?”
Nói cái gì thế!
Tôi và Mạt Mạt gần như cùng ngẩn ra, nhìn Tiểu Văn.
“Chu Tiểu Văn, em kiêm nghề mai mối nữa hả?” Tôi hơi cáu, thế này
không phải là làm mọi chuyện rối thêm sao?