[1] ở đây chơi chữ, trong tiếng Trung như gió và như điên đồng âm
với nhau.
Thượng Đế phù hộ, nhất định phải cho tôi đến kịp đấy!
Lúc bắt xe gặp được người tốt, tôi lên xe mặt trắng bệch cuống cuồng
bảo lái xe lái nhanh một chút, phóng ra sân bay.
Lái xe chậm rãi hỏi tôi đuổi theo ai à, tôi liền buột miệng bảo đuổi
theo vợ, không kịp là tiêu!
Lái xe lập tức phẩn khởi tự nói với mình: “Đụng phải chuyện này thật
sao?” Sau đó nghiêng đầu, “Ngồi cho vững đấy chú em!”
Chiếc xe vù một cái phóng như bay trên đường.
Lúc lên cầu bị tắc đường liền đi đường vòng, vừa lái anh chàng lái xe
còn nói nếu đi đường ngắn nhất thì lộ phí là bao nhiêu, và dù có đi đường
vòng thì chú em cũng không cần lo, cứ trả như thế là được rồi.
Ai nói bây giờ không còn Lôi Phong? Người ngồi cạnh tôi chính là
Lôi Phong đại ca đây!
Đúng là rất nhanh, còn đi một đoạn đường vòng mà chưa tới nửa tiếng
đã đến sân bay rồi.
Lúc xuống xe đồng hồ hiển thị là hơn hai mươi tệ, tôi vứt lại năm
mươi tệ mở cửa lao ra. Anh chàng lái xe đằng sau còn hét với theo: “Chú
em! Shit! Thừa tiền này! Đừng vội thế! Tôi đợi chú em ở đây một lúc,
mang bà xã quay về nhé!”
Tôi vào sân bay, ngơ ngẩn nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra liền rút
di động ra gọi cho Tiểu Văn.