KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 449

“Bảo, thật sự cảm ơn anh, dù thế nào anh đã giúp em quá nhiều rồi.”

Dứt lời Mạt Mạt khẽ khàng bước tới bên tôi, cúi xuống hôn nhẹ lên

má tôi.

Sau đó tiếng bước chân đi về phía cửa, tiếng thay dép, tiếng mở cửa,

cả tiếng nức nở, cuối cùng là tiếng cánh cửa khẽ khép lại.

Căn nhà đột nhiên trở nên im lặng như chết, cả quá trình tôi không hể

động đậy, như thể đã biến thành một bức tượng, từ đầu óc đến trái tim, đến
toàn thân đều hoàn toàn tê dại.

Tôi không biết mình ngủ thế nào, khi mở ra trời đã sáng, tôi vẫn ngồi

tựa vào thành ghế sofa như tư thế tối qua, đầu óc nặng trịch, trước mắt quay
cuồng.

Tối qua như một giấc mơ.

Tôi mở mắt, bắt đầu tiếp tục đơ dại, tiếp tục đờ đẫn.

Tôi biết tối qua là thật. Thật thật thật hơn cả thật.

Tôi kí tên rồi ư? Kí rồi, Mạt Mạt đi rồi ư? Đi rồi.

Dường như tất cả đều kết thúc rồi.

Chuông báo có tin nhắn vang lên, nhưng tôi không muốn cử động, cứ

ngồi như thế rất dễ chịu, cứ ngồi như thế, coi mình là một xác khô thì tốt
biết mấy.

Không biết bao lâu sau, tôi buồn tiểu đến nỗi không thể ngồi tiếp được

nữa.

Đau lòng cũng tốt, thống khổ cũng ok, tôi vẫn chưa đơ dại đến mức có

thể tiểu trong quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.