KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 456

nhanh chóng lắp phần mềm liên lạc qua mạng, đến lúc đó chỉ cần có thời
gian chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào!”

Tôi ôm Tiểu Văn chặt hơn, cô ấy càng nói nhẹ nhàng tôi càng thấy

buồn.

Im lặng trong lòng tôi một lúc, cánh tay Tiểu Văn quàng qua cổ tôi:

“Bảo, thực sự cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều như vậy, quan trọng hơn
là anh đã làm cho trái tim em sống lại. Anh biết không, trước kia, sau khi
anh ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em, em cảm thấy mình sẽ
không yêu bất cứ ai nữa, cũng không thể khóc được nữa, càng không thể
hạnh phúc được, anh giống như một vì sao hạnh phúc, đưa bố mẹ về bên
cạnh em, khiến cho em bắt đầu thấy vui vẻ…”

Tôi ôm Tiểu Văn lặng lẽ lắng nghe, cố hết sức kiềm chế nước mắt của

mình.

“Cho nên, em hy vọng anh cũng có thể vui vẻ, hạnh phúc, anh không

định khiến em mãi mãi thấy có lỗi với anh chứ.” Tiểu Văn vừa nói vừa
chầm chậm kiễng chân lên, dùng má cô ấy khẽ cọ vào má tôi.

Tôi nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp và dịu dàng ấy, sau đó chầm chậm

nghiêng mặt, môi khẽ hôn lên má Tiểu Văn, hôn thật nhẹ, di chuyển chầm
chậm, cuối cùng hôn lên môi cô ấy.

Tiểu Văn nhắm mắt, nồng nàn đáp lại tôi.

Đó là một nụ hôn rất dài nhưng hoàn toàn không mãnh liệt, môi của

chúng tôi, lưỡi của chúng tôi, tất cả mọi động tác của chúng tôi đều rất nhẹ
nhàng, sâu lắng, chậm rãi, tinh tế.

Giống như là vào giây phút cuối cùng này cố hết sức cảm nhận đối

phương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.