vọng đi! Không phải rất tốt sao?”
Loa thông báo của sân bay vang lên, đó là thông báo đến giờ lên máy
bay của chuyến bay của Tiểu Văn.
Tiểu Văn và tôi đều nghe thấy sau đó chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt
đầy vẻ không nỡ rời xa.
“Được rồi, em phải đi đây.” Tiểu Văn mỉm cười, sáp lại gần hôn lên
má tôi, “Bảo, anh là người tốt, nhất định sẽ hạnh phúc. Bảo trọng nhé.”
“Ừ, em cũng bảo trọng.” Tôi gật đầu.
Tiểu Văn lùi lại một bước, rời xa vòng tay tôi, sau đó lùi từng bước,
vừa lùi vừa nhìn tôi mỉm cười, vẫy tay với tôi.
Tôi cũng cười, cũng vẫy tay, cảm thấy đến thở cũng khó khăn.
Cuối cùng Tiểu Văn xoay người nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa giơ
tay lên lau mặt.
Nhìn theo bóng lưng cô ấy tôi có thể nghĩ ra cô ấy đang lau cái gì, vì
tốc độ lau mặt của cô ấy càng lúc càng nhanh, bước chân cũng càng lúc
càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy đi.
“Tiểu Văn!” Đột nhiên tôi gọi rất to.
Tiểu Văn không dừng lại, cũng không ngoảnh lại, biến mất sau ngã rẽ.
Tôi không thể đuổi theo, vì qua ngã rẽ đó bố mẹ Tiểu Văn có thể nhìn
thấy tôi.
Tôi buồn bã như vừa đánh mất thứ gì, nhưng lại không biết mình mất
cái gì.