Những chuyện trên phần lớn là do mọi người kể lại vì trong kí ức của
tôi về cơ bản là hoàn toàn không chút ấn tượng.
Đây là lần đầu tiên tôi say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, tất cả những
chuyện như trên bàn tiệc sau đó đã xảy ra chuyện gì, và cả chuyện mình về
như thế nào tôi đều không biết.
Khi Thịt Chó và lão Phó kể với tôi những điều này thì đã là gần trưa
ngày hôm sau, khi tôi mở mắt trên tấm nệm trong phòng làm việc, đầu tôi
đau như búa bổ, tắm xong mới đỡ hơn một chút thì kinh ngạc phát hiện ra
Thịt Chó và Tiểu Phấn ngủ trong phòng ngủ, lão Phó và lão Đường ngủ
trong phòng khách, không ngờ họ đều ở nhà tôi.
Sau khi hỏi mấy câu, cơ bản nắm được tình hình tối qua, mọi người
đều lo cho tôi nên cả đêm không về, vì mọi người đều biết được điều gì đó
Tiểu Phấn pha cho tôi một tách trà nóng, uống xong tôi thấy dễ chịu
hơn rất nhiều, mọi người đều ngồi trong phòng khách bắt đầu cùng tôi tìm
kiếm những kí ức đã bị rơi rớt…
Nghe nói tối qua tôi uống rất nhiều rượu, Thịt Chó và lão Phó ngồi
cạnh tính sơ qua cho tôi, khoảng một cân rượu trắng, bia thì không đếm
xuể, giữa chừng còn vào nhà vệ sinh nôn một trận, quay lại lại uống bia, tất
cả mọi người đều rất bất ngờ, dù Tiểu Văn đi rồi tôi cũng không đến mức
đau lòng như thế, đây là lần đầu tiên họ thấy tôi uống như thế nên đều thấy
không thể hiểu nổi, hỏi lão Độ, lão Độ cũng ngớ ra không biết gì.
Mãi cho đến cuối cùng, tôi hoàn toàn say khướt, nói chuyện đã bắt đầu
hàm hồ, ôm lão Độ ngồi cạnh bắt đầu hỏi thì mọi người mới vỡ lẽ, hiểu ra lí
do tôi say rượu và đau khổ như thế.
Tôi cuống lên trừng mắt hỏi tối qua tôi hỏi lão Độ cái gì.
“Mạt Mạt. Anh cứ hỏi Mạt Mạt mãi.” Tiểu Phấn nhìn tôi khẽ nói.