Hồi phục được chút thế lực, tôi nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung
một lúc rồi mặc quần áo chuẩn bị đi làm
Tất nhiên phải đi làm rồi!
Ngôn tình là ngôn tình, hiện thực là hiện thực! Trong tiểu thuyết, nam
nữ nhân vật chính cả ngày chỉ nói chuyện yêu đương lãng mạn ngọt ngào
phong hoa tuyết nguyệt, nhưng trong hiện thực có mấy người không đi làm
vì chuyện yêu đương chứ?
Ở tòa soạn, nữ đồng nghiệp xinh đẹp cùng tôi đi Hồng Kông sắp xếp
chỉnh lí lại bài viết, bảo đưa tôi đọc trước.
Đầu óc tôi rối bời, chỉ xem qua loa một chút, bảo không tồi, nộp đi,
nhưng chỉ kí tên cô thôi.
Nữ đồng nghiệp hoảng hốt hỏi tôi có phải viết kém quá không nên tôi
mới không muốn kí tên.
Tôi nói óc cô là óc heo hả, chỉ kí tên cô thì thành tích cũng là của cô,
chứng minh cô có năng lực đó, đây không phải là chuyện tốt sao?
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp vỡ lẽ ra, vẻ mặt đầy mừng rỡ cảm ơn tôi,
trong ánh mắt sáng lên vẻ ngưỡng một mà tôi từng thấy đâu đó.
Tôi lười chẳng buồn bận tâm đến mấy chuyện đó, đi làm lâu như vậy
hôm nay là lần đầu tiên tôi im lặng ngồi yên ở vị trí của mình, lên mạng
xem xét linh tinh nhưng thực ra tuy mắt đọc chữ, xem ảnh nhưng chẳng có
gì vào đầu tôi cả.
Đây là một kĩ năng rất cao siêu, lúc này gọi là vô tâm thắng hữu tâm.
Tôi hút mấy điếu thuốc, hút đến lúc đã có nữ đồng nghiệp xinh đẹp
trách móc tôi mới đột ngột nhớ ra điều gì đó, liền chạy ra ngoài, vào phòng