KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 106

15

Chuyến bay của tôi hạ cánh xuống Chennai lúc bảy giờ tối. Chúng tôi bị

chậm sáu tiếng ở Delhi vì có một kẻ tâm thần đã gọi điện đến sân bay và báo
rằng máy bay bị cài bom. Hành lý của tôi mất thêm một giờ nữa mới tới
được băng chuyền. Trong khi chờ đợi, tôi nhìn những người xung quanh.
Điều đầu tiên tôi nhận ra, xin thứ lỗi cho tính nông cạn của tôi, là khoảng
chín mươi phần trăm mọi người da đều sẫm màu. Trong chín mươi phần
trăm đó, tám mươi phần trăm thoa phấn để tông màu da chuyển sang nhờn
nhợt. Tôi hiểu tại sao hãng mỹ phẩm Fair & Lovely ra đời. Tôi không thể
hiểu tại sao người ta lại muốn trắng ra đến thế.

Hầu hết những phụ nữ đứng ở băng chuyền đều trông giống mẹ Ananya;

tôi không thể phân biệt được họ. Ai nấy đều đeo cả tấn vàng trên người,
nhưng không hiểu vì sao trông không được như những chiếc vòng cổ của cô
Pammi, có gắn đá quý và ngọc trai như những thứ hoa quả khô hình thù kỳ
lạ.

Tôi bước ra khỏi sân bay. Tôi phải tìm một chiếc tuk tuk để tới phòng

thuê chung của mình. Tôi sờ soạng trong túi tìm tờ giấy ghi địa chỉ mới của
mình. Tìm trong túi quần jean mãi không thấy, suýt nữa tôi phát hoảng lên.
Tôi chẳng biết nơi nào ở Chennai ngoại trừ T. Nagar. Và tôi biết T. Nagar vì
đã tham dự khóa học ở Brilliant Tutorials. Dù sao, tôi không nghĩ họ sẽ chứa
một trong số hàng trăm ngàn học viên của họ từ tám năm trước.

Tôi mở ví ra và tìm thấy địa chỉ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi bước tới chỗ

chờ xe. Bốn tài xế đang tranh giành nhau hành khách tiếp theo.

“Enga?” một người tài xế đẩy ba người kia ra và hỏi tôi. “Khách sạn Enga

hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.