KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 108

“Năm mươi?”
Anh ta gật đầu.

“OK,” tôi nói. Anh ta hiểu chữ này.
“Vokay,” anh ta nói và chìa tay ra để bắt tay. Tôi bắt tay anh ta. Anh ta

cười vang và phóng vút vào hoàng hôn Chennai.

Tôi nhìn thành phố. Nó có những thứ Ấn Độ thông thường như những

chiếc tuk tuk, những chiếc xe buýt đông nghẹt người, những cảnh sát giao
thông gắt gỏng và những cửa hàng nhỏ xíu bán rau quả, đồ gia dụng, quần
áo và đồ trang trí. Tuy vậy, vẫn có cảm giác khác biệt. Đầu tiên, biển hiệu ở
tất cả các cửa hàng đều được viết bằng chữ Tamil. Kiểu chữ Tamil giống
như những tranh đố ảo giác thường làm bạn nhức đầu nếu nhìn quá lâu. Tất
cả phụ nữ Tamil đều cài hoa trên tóc. Đàn ông Tamil không tin tưởng vào
quần và họ mặc lungi kể cả ở khu thương mại trung tâm. Thành phố ngập
đầy những áp phích quảng cáo phim. Bức hình những người hùng làm bạn
cảm thấy kể cả các ông chú mình cũng có thể trở thành ngôi sao điện ảnh.
Người hùng nào cũng béo, hói, có hàng ria rậm và nữ anh hùng đứng bên
cạnh anh ta thì đẹp mê hồn. Có lẽ mẹ tôi đã đúng khi nói rằng phụ nữ Tamil
có nét gì đó quyến rũ đàn ông Bắc Ấn.

“Này, đó có phải IIT không?” tôi nói to khi chợt nhìn thấy tấm biển IIT

Chennai.

“Guindy, guindy,” tài xế nói một từ mà có thể gây ra rắc rối nếu anh ta nói

ở Delhi.

Tôi nhìn bức tường dài tới hơn một cây số bao quanh trường. Anh tài xế

đọc tên những khu vực chúng tôi đi qua - Adyar, Saidapet, Mambalam rồi
đến những cái tên không thể đọc được và quá dài tới nỗi chẳng hàng ô chữ
giải đố nào viết đủ. Tôi thấy thương những người sống ở các khu vực đó bởi
vì họ phải bỏ quá nhiều thời gian điền cột địa chỉ trong các bản kê khai.

Chúng tôi đi qua một tấm áp phích phim khổng lồ cao cỡ mười lăm mét

khi vào Nungambakkam. Người tài xế dừng xe. Anh ta thò cổ ra khỏi xe và
chắp tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.