KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 109

“Gì vậy?” tôi ra dấu hỏi.
“Thalaivar,” anh ta nói và trỏ tấm áp phích.

Tôi nhìn ra. Đó là áp phích quảng cáo một bộ phim có tên Padayappa. Tôi

nhìn các diễn viên và chỉ nhận ra duy nhất một người. “Rajnikant?”

Anh tài xế cười nhăn nhở. Tôi đã nhận ra ít nhất một biểu tượng ở thành

phố này.

Anh ta lái vào con đường nhiều cây của Nungambakkam, đi cho tới khi

chúng tôi tới trường Loyola. Tôi hỏi một vài người dân địa phương xem
Chinappa Towers ở đâu và họ chỉ cho chúng tôi tới đúng tòa nhà đó.

Tôi bước ra khỏi chiếc xe và đưa người tài xế đồng một trăm rupi. Tôi

băn khoăn có nên bo cho anh ta mười rupi vì sự thân thiện của anh ta hay
không.

“Anju,” anh tài xế nói và lại mở lòng bàn tay ra.
Tôi vẫn bối rối và rồi nhận ra anh ta ra hiệu ba lần.

“Anh đòi năm trăm ư? Anh điên rồi sao?”
“Điên cái khỉ,” người tài xế nói và chặn cửa xe để tôi không lấy được

hành lý ra.

Tôi nhìn đường phố hoang vắng. Con đường quạnh quẽ, mới chín giờ tối

nhưng cảm tưởng như hai giờ sáng. Hai chiếc ô tô vượt qua chúng tôi. Tài
xế xe tôi dừng họ lại. Một trong hai chiếc xe có hai người lái, cả hai đều
ngồi ghế trước. Bốn người bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Tamil,
giọng họ vống lên.

“Năm trăm,” một người tài xế biết nói một chút tiếng Anh quay ra nói với

tôi.

“Không năm trăm đâu. Năm mươi,” tôi nói.
“Ái dà,” một người tài xế khác gào lên. Bốn người bọn họ vây lấy tôi như

thể những kẻ xấu xa trong những bộ phim Kollywood rẻ tiền.

“Gì cơ? Trả hành lý đây để tôi đi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.